Trang chủ ** Đồng nhân ~ Toàn chức cao thủ Hoàn toàn đánh dấu [Đồng nhân TCCT – Đoản]

Hoàn toàn đánh dấu [Đồng nhân TCCT – Đoản]

Hoàn toàn đánh dấu

Tác  giả: Ái Tát Đường Đích Tửu Lan San (Rượu tàn tạ yêu đường bung xòe :v)

Nguồn: @Tieba.baidu

Thể loại: Đồng nhân TCCT, ABO, H, ngọt, HE.

Couple: Tán Tu

Edit: Tinh Vũ / Beta: Rei <~ em yêu tui đó


Tô Mộc Thu là một Alpha, chuyện này toàn giới Vinh Quang đều biết. Tô Mộc Thu đã kết hôn cùng người yêu thanh mai trúc mã nhiều năm trước tên là Diệp Tu, việc này mọi người ai cũng biết. Thế nhưng Diệp Tu là một Omega, cái này thì cực ít người biết.

Làm một đấu thần danh danh đỉnh đỉnh, là một bách khoa toàn thư sống của Vinh Quang, với danh hiệu bậc thầy chiến thuật đẳng cấp, tay cầm bốn giải tổng quán quân, là tuyển thủ giật bốn lần mvp, hai lần ra mắt, một lần nhất kích tất sát (một chiêu hạ ngay đối thủ), một mình đơn độc chiến đấu trở thành vua, toàn thắng bốn mươi lăm trận solo từ đợt thi đấu thường quy đến trận chung kết cuối cùng ở mùa thi thứ mười, trở thành anh hùng siêu việt và được ghi lại trong lịch sử Vinh Quang, từ lúc liên minh thành lập cho đến khi trở thành người thiết lập một vương triều chiến đội —— chú nói hắn là Omega? Kính nhờ chút xíu, hôm nay không phải ngày cá tháng tư nha. (nhưng hôm tui up là cá tháng tư đó :v)

Nhưng sự thật đúng là tàn khốc như vậy, nếu tin tức ‘Đại thần Diệp Tu là một Omega’ được thả ra ngoài, nhất định có thể khiến nhân sĩ toàn giới Vinh Quang đánh rớt cằm.

Cũng không phải là Omega bị xem thường, mà do ưu thế của hai loại người này được thể hiện ở những phương diện khác nhau, mặc dù khi thi đấu e-Sports cần phải động não, nhưng nhiều khi còn cần cả thể lực lẫn kỹ xảo thực chiến. Ở phương diện này, Alpha có rất nhiều thiên phú, chức nghiệp trong giới không phải không có Omega, nhưng nói chung tỉ lệ chiếm rất nhỏ, hơn nữa thân là đại thần đứng ở địa vị cao đều sẽ bị Alpha hoặc Beta ôm trọn.

Đây chính là nguyên nhân vì sao khi mọi người biết chuyện này đều sẽ tỏ ra đặc biệt khiếp sợ.

Vậy tại sao Diệp Tu có thể che giấu giới tính thứ hai của mình lâu như vậy mà vẫn chưa bị người khác phát hiện? Phải biết rằng Omega có kỳ động dục ổn định, cho dù sử dụng thuốc ức chế, thì trong khoảng thời gian dài xen lẫn chung với một đám Alpha cũng rất khó tránh khỏi bị tin tức tố chung quanh ảnh hưởng và moi ra vài điểm đáng ngờ. Vậy  mà qua nhiều năm như vậy Diệp Tu vẫn chưa từng để lộ bất cứ điểm bất thường nào, dù ở thời điểm nào cũng chưa từng bị người ta phát hiện hay đếm xỉa tới đề tài này, đáp án rất đơn giản, vì hắn cho đến bây giờ vẫn chưa từng trải qua kỳ động dục .

Thân thể Diệp Tu không biết có vấn đề gì, cho dù không sử dụng dược phẩm phun che giấu, hắn cũng giống các Omega khác, cũng sẽ phát ra mùi tin tức tố đặc thù, hơn nữa trong cơ thể hắn cũng có sản đạo dành riêng cho Omega và bộ phận thai nghén đời sau, nhưng hai mươi bảy năm qua quả thật chưa bao giờ xuất hiện kỳ động dục, đối với điều này Diệp Tu cũng rất buồn bực.

Chuyện này Tô Mộc Thu đã biết ngay từ đầu, bất quá y cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe của Diệp Tu, có kỳ động dục hay không đều giống nhau, dù sao y yêu người chứ không phải cái gọi là kỳ động dục, nhưng trong lòng y quả thật có chút tiếc nuối, bởi vì chỉ khi Omega ở trong kỳ động dục mới có thể mở sản đạo trong cơ thể, và cũng chỉ vào lúc đó mới có khả năng bị Alpha đánh dấu triệt để, đối với mỗi một Alpha mà nói, khát vọng lớn nhất chính là lưu lại ấn ký vĩnh viễn không thể phai trên người Omega mà mình yêu.

Không sai, tuy rằng cùng vợ kết hôn và ở chung nhiều năm, nhưng Diệp Tu cho đến nay vẫn là một Omega chưa bị đánh dấu, ông trời biết đây không phải là Tô Mộc Thu không được, mà là điều kiện khách quan không cho phép.

May sao trời cao luôn nhân từ, sau khi trận đấu thường quy trong mùa giải thứ mười một chấm dứt, khi Diệp Tu mới từ ghế tranh tài bước ra thì bất ngờ lảo đảo vài bước, Tô Mộc Thu ngồi trên vị trí dành cho tuyển thủ cách đó không xa bật người chạy như bay tới đỡ hắn, thấy người nọ đầu đổ nhiều mồ hôi, bước chân như có như không, hai tay vô lực bắt lấy mình, y vô cùng lo lắng hỏi đối phương làm sao vậy. Diệp Tu cắn răng lắc đầu, bản thân hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, khi so tài thì vẫn khá tốt, nhưng mới rời khỏi ghế tranh tài lại chợt cảm thấy hai chân như nhũn ra thiếu chút nữa chụp ếch rồi.

Thế nhưng rất nhanh, hai người liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Diệp Tu cảm thấy cánh tay của Tô Mộc Thu đỡ sau lưng hắn nóng đến dọa người, đốt cháy đầu hắn đến choáng váng mơ hồ, mỗi một chỗ bị đối phương chạm đến đều vô cùng thoải mái, khiến thắt lưng hắn như nhũn ra hoàn toàn, địa phương khó có thể mở miệng phía sau dường như có chút ngứa. Mà Tô Mộc Thu lại ngửi thấy trên người vợ yêu từ từ phát tán mùi tin tức tố nồng nặc với hương vị ngọt ngào cực kỳ mê người, nó câu dẫn dã thú trong nội tâm y ngày càng nôn nóng rít gào như muốn thoát ra ngoài.

Người chung quanh đều cảm thấy tò mò với động tĩnh bên này, trọng tài đi tới vừa định hỏi có cần trợ giúp không, còn chưa mở miệng thì đã sợ đến ngây người, cũng không phải ngửi thấy mùi tin tức tố phiêu tán trong không khí thân mật giao hòa của hai người, mà là bị Tô Mộc Thu dọa sợ. Alpha đang gắt gao ôm chặt Diệp Tu tinh thần đặc biệt kéo căng, ánh mắt đề phòng, băng lãnh mà tàn nhẫn.

Trọng tài cảm nhận được địch ý mãnh liệt, hắn từ trong ánh mắt đối phương đọc được một câu nói như thế này —— còn dám tới thêm bước nữa ta liền làm thịt ngươi.

Trọng tài tiên sinh cứng người tại chỗ không dám nhúc nhích, trong lòng nước mắt rơi đầy mặt, tui là Beta á cậu quên rồi sao?

Diệp Tu nâng tay ôm lấy cổ Alpha nhà mình, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng trấn an: “Trước trở về rồi hãy nói.”

Hiểu được tình hình bất thường, Tô Mộc Tranh vội vã chạy qua hỗ trợ, sau khi biết rõ mọi chuyện, cô và Tô Mộc Thu cùng nhau dẫn Diệp Tu đi, quần chúng trên khán đài chụm đầu bàn tán với nhau, ngay cả người phát ngôn cũng bắt đầu thảo luận đề tài này.

Trần Quả lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tô Mộc Tranh: “Mộc Tranh, xảy ra chuyện gì vậy? Diệp Tu làm sao thế?”

Đầu bên kia điện thoại Tô Mộc Tranh theo chân anh hai lao đi thở không nổi: “Bọn em về Thượng Lâm Uyển trước, kỳ động dục của Diệp Tu tới rồi.”

“… Em nói cái gì!!”

Sau một ngày, mọi người trong Hưng Hân cuối cùng cũng gặp được Diệp Tu đã lâu chưa xuất hiện.

Thấy Diệp đội trưởng từ Alpha ‘biến thành’ Omega, một tay đỡ thắt lưng từ từ ngồi lên sofa, Ngụy Sâm vô cùng vô nhân đạo mà ở một bên cười trộm, hoàn toàn không có ý tốt hỏi: “Lão Diệp à, eo của chú… Có sao không rứa?”

“Nhờ phúc của ông, tạm được.” Diệp Tu dùng giọng điệu xót xa trả lời.

“Đại thần đúng là đại thần,” Ngụy Sâm không quản được miệng bắt đầu tìm đường chết, “Ngay cả kỳ phát tình cũng long trời lỡ đất như thế —— bảy ngày! Chậc chậc, phải đi thông báo ghi lại kỉ lục Guinness mới được.”

“Ha ha.” Diệp Tu cười gượng, trong đầu nhanh chóng tính toán sau này phải dày vò ông già kia như thế nào.

Sofa bên cạnh bị lõm xuống, Tô Mộc Thu ngồi bên cạnh hắn, vô cùng tự nhiên đem người ôm lấy, bàn tay tiến vào trong áo giúp hắn xoa xoa thắt lưng. Diệp Tu thấy dường như có chút không được tốt lắm, nhưng lại không nỡ để y thả tay ra, đành phải đem mặt chôn vào hõm vai người nọ, giả bộ ngủ như không có chuyện gì.

Phương Duệ che mắt lắc đầu: “Mù rồi! Chị chủ à, hôm nay có thể tăng thêm đồ ăn không? Tui đây có một trái tim cẩu pha lê độc thân vỡ nát đầy đất cần dùng một bữa ăn lớn để an ủi!”

Đôi tình nhân này vốn ngày thường đã thích phóng điện lung tung như không có việc gì, hôm nay lại hoàn thành việc ‘đánh dấu’ chung thân đại sự trên con đường một đi không trở lại thì càng ‘dính’ nhau hơn, thế này chẳng khác nào kích thích một đám đàn ông độc thân trong chiến đội, thật là muốn điên tiết.

Tô Mộc Thu không quan tâm đến phản ứng hâm mộ ghen tị cùng căm hận của những người này, hôm nay y cảm thấy mình đã đạt tiêu chuẩn cuộc đời của người chiến thắng, tâm tình tốt đến không tả được, hận không thể xách loa chạy nhong nhong ra ngoài mà hô to ‘Tui đánh dấu Diệp Tu rồi’, căn bản không thèm đi so đo với những ‘Tên phàm trần độc thân đang chìm trong bể khổ’ kia.

Y nghiêng đầu hôn lên tai vợ yêu một cái, nhẹ giọng hỏi: “Lại mệt mỏi? Vậy đi ngủ đi.”

Diệp Tu chậm rãi lắc đầu: “Không ngủ, nằm rồi xương cốt cũng mềm nhũn nốt.”

Thấy thế, Ngụy Sâm và Phương Duệ hai cái người mặt dày vô hạn dĩ nhiên cũng dựa theo đó mà diễn theo.

Phương Duệ vươn tay ôm lấy Ngụy Sâm, đôi mắt chân thành ẩn chứa nhu tình: “Thân ái, lại mệt mỏi sao? Chúng ta lên giường ngủ tiếp đi.”

Bàn về mặt dày vô sỉ thì ai có thể vượt qua Ngụy Sâm? Mặc dù ngẫu nhiên diễn xuất, Ngụy lão đại vẫn phô ra tố chất và tiêu chuẩn của một ‘diễn viên chuyên nghiệp’. Ánh mắt hắn không thèm nháy một cái, đặt tay lên vai Phương Duệ, yểu điệu uốn éo cả cơ thể, giọng điệu nhu tình như nước: “Không đi~ người ta ngủ lâu xương khớp sẽ mềm nhũn hết!”

Người cùng diễn là đại thần Phương Duệ cả người run rẩy, nhịn rồi nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, bụm miệng chạy qua một góc ói mửa. Mọi người đang xem trò vui đập bàn cười như dại, tự nhận bề ngoài nghiêm túc như Diệp đội trưởng dù có bùng cháy mà làm ba cái hành động này, người trong chiến đội đoán đại khái là làm không xong đâu.

Mọi người ngồi vây quanh bàn ăn, những người khác đều vô cùng tự giác cách xa Omega đã bị đánh dấu này, thoạt nhìn như đang cô lập hắn, Tô Mộc Tranh cười tủm tỉm xách ghế ngồi bên cạnh Diệp Tu.

Alpha đối với Omega của mình luôn có dục vọng độc chiếm rất mạnh, mà sau khi đánh dấu đối phương, loại dục vọng này sẽ càng thể hiện ra gấp bội, vì để tránh không cẩn thận nhổ lông trên đầu con cọp, tất cả mọi người đều tự động rời xa khu vực nguy hiểm.

Đường Nhu đứng lên đem trứng luộc đẩy qua cho Diệp Tu, cười nói: “Quên làm trứng đỏ, tạm ăn quả này trước đi.”

Ngay tức khắc trên bàn cơm là một trận ho khan, Trần Quả dựng thẳng ngón cái với cô, Tô Mộc Thu hớn hở cầm một quả trứng gà giúp Diệp Tu lột vỏ, Diệp Tu nghĩ cuộc sống này thật sự khác trước rồi.

*** ***

Mấy ngày sau, Hưng Hân đối chiến với Lam Vũ, sau khi thi đấu, hai đội gặp nhau tại lối đi dành cho các tuyển thủ.

Hoàng Thiếu Thiên vừa thấy Diệp Tu thì lập tức hỏi: “Ôi chao Diệp Tu lần trước thi đấu sao chú không tham gia? Bọn họ nói chú bị bệnh là thật hả? Bệnh gì hả có nghiêm trọng không?”

Hắn xít lại gần chút nữa, Tô Mộc Thu có phần khó chịu mà bước về phía trước che chắn trước người Diệp Tu, Dụ Văn Châu nhanh tay lẹ mắt ngăn cản Hoàng Thiếu Thiên đang muốn chạy tới xôm tụ, ý vị thâm trường liếc mắt hai người bọn họ, cười nói: “Thiếu Thiên, cậu tiến tới bước nữa sẽ bị đánh cho coi.”

“Vì sao?” Hoàng Thiếu Thiên còn chưa kịp phản ứng.

“Thằng nhóc mi mũi nhét ở chỗ nào rồi hả, ngửi không thấy mùi trên người đội trưởng bọn tui sao?” Phương Duệ nói.

“Hắn không phải mỗi ngày đều phun nước thuốc che mùi sao, ở đâu ra mùi…”

Nói một nửa rồi dừng lại, Hoàng Thiếu Thiên quả thực ngửi thấy mùi gì đó, đó là mùi tin tức tố của Tô Mộc Thu, trong đó còn kèm theo một loại khác cho tới bây giờ chưa từng gặp qua, mà những thứ này đều phiêu tán từ thân thể Diệp Tu.

Đây là… Hoàng Thiếu Thiên trợn tròn mắt, âm điệu nâng cao cho thấy hắn lúc này có bao nhiêu khiếp sợ: “Chú là… Omega?”

“Đúng vậy.” Diệp Tu thờ ơ trả lời.

“Tui… Đệch!” Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên phản ứng mau lẹ lui về sau mấy bước, “Chú vậy mà lại là… Xít xa tui ra! AO thụ thụ bất thân hiểu không hả! Tô Mộc Thu chú vậy mà cứ thả hắn chạy loạn như thế!”

Diệp Tu quét nhìn hắn vài lần, chợt cười rộ lên: “Chú phản ứng như vậy làm tui nghĩ đến một câu nói.”

“Câu gì?”

“Đại cô nương bị trêu ghẹo, e thẹn đến cuống cuồng.”

“Cút cút cút!!!”

*** ***

Trong cuộc họp báo dành cho các phóng viên, vừa thấy Diệp Tu xuất hiện, ký giả phía dưới đã vô cùng hưng phấn.

Ký giả: “Trước tiên chúc mừng các vị đoạt được chiến thắng trong cuộc tranh tài, xin hỏi đội trưởng Diệp Tu trận so tài lần trước vì sao không tham dự?”

Diệp Tu: “Kỳ động dục tới.”

Ký giả: “… Động… Động cái gì kỳ? Ngài đang nói kỳ động dục?”

Diệp Tu: “Đúng vậy, không phải sao?”

Ký giả: “Ngài khẳng định không phải kỳ dịch cảm?”

Kỳ dịch cảm là thời kỳ đặc biệt của Alpha, không chủ động phát tình, nhưng sẽ rất nhạy cảm với mùi tin tức tố của Omega và dễ dàng bị khơi mào dục vọng. Hơn mười năm trước, mỗi lần Tô Mộc Thu đến kỳ dịch cảm, Diệp Tu đều đặc biệt vất vả.

Diệp Tu nhàn nhã nói: “Hai cái từ này từ cách đọc đến cách nói có chỗ nào tương tự sao?”

Dưới đài rối loạn, qua một hồi lâu mới có một ký giả thận trọng đặt vấn đề: “Xin hỏi giới tính thứ hai của ngài là… Omega?”

“Ừ, đúng.” Nói xong hắn còn quay đầu phô bày vết đánh dấu sau gáy.

Vết cắn rõ rệt hiển nhiên thấy được, là ai lưu lại còn cần phải hỏi ư? Không thấy từ lúc chiêu đãi, cánh tay vẫn một mực ôm ngang hông Diệp thần chưa chịu thả xuống thuộc về mỗ thương thần họ Tô sao?

‘Diệp Tu đại thần thế mà là Omega!!!’ Những lời này tức khắc trở thành đầu đề trang nhất của các tờ báo lớn, còn dùng ba dấu chấm than biểu thị sự khiếp sợ.

Cái tin tức này quả thật khiến toàn giới Vinh Quang đều sôi trào, từng có không ít người cá cược suy đoán giới tính thứ hai của Diệp Tu là Alpha hay là Beta, nhưng không ai nghĩ tới hắn cư nhiên là Omega!

Ngay cả ma thuật sư Vương Kiệt Hi luôn bình tĩnh sau khi đọc tin tức này xong cũng phải kinh ngạc, theo những nhân sĩ biết chuyện đã tiết lộ, Vương đội trưởng khi đó hai con mắt trợn trừng cũng suýt bự bằng nhau.

END.

Leave a Reply to Hắc Huyết Mân Côi Cancel reply

5 Comments

  1. Anh Anh

    Mỗi ngày Vương papa đều nghe được những tin cực bất ngờ như thế có khi 2 mắt lại to bằng nhau ấy chứ :))))

  2. Hừm. Xưng hô của Hoàng phiền phiền với Diệp đại không phải nên là tui ông à? Gọi chú đâu được, Lão Diệp là tiền bối mà?

    Ngoài cái đó ra thì cám ơn chủ nhà nhiều. Thiệt là khó lục ra được một fic Tán Tu HE.

  3. Poppinickel

    “Tên phàm trần độc thân đang chìm trong bể khổ” Hahahahahaha!! Sau này tau mà có bồ thế nào cũng xài câu này

  4. Tui bảo này: ” H đâu!!!!!!!!! “. ^_^
    Hu hu đọc được một fic Tán Tu HE mà còn hường nữa chứ hạnh phúc muốn chết luôn.
    Cảm ơn tình yêu đã dịch truyện. Yêu nhiều nhiều moa… moa.

%d bloggers like this: