Q1: Dân tộc học – Chương 1.8
Naoya với tư cách là người phụ trách thường thức, cậu phải hoàn thành công việc của mình, cậu bắt đầu giảng giải cho Takatsuki – người đang cực kỳ chán nản kia.
– Thầy đã bình tĩnh lại rồi chứ? Đối với chị Katsuragi mà nói thì đây là một việc rất phiền não. Việc điều tra thì được nhưng không có nghĩa là thầy có thể nói kiểu như mong chờ hay háo hức như thế được.
– … Ừ. Thầy xin lỗi.
– Còn nữa, thầy đã nhiêu đây tuổi rồi thì phải nhớ là không được lớn tiếng, làm phiền người xung quanh. Còn không được nắm tay con gái mới gặp lần đầu như vậy nữa. Mà nói chứ, sao thầy lại có thể không chút suy nghĩ gì mà nắm tay người khác như vậy hở, thầy là người Âu Mỹ à!
– Thầy xin lỗi. Nếu có thể thì thầy còn muốn ôm em ấy nữa.
– Không được. Ở Nhật không có thói quen ôm như thế. Thầy sẽ bị xem là biến thái đó.
– … Em, nếu là thầy Takatsuki thì không sao, nếu như thầy muốn ôm cũng được.
Nanako nói lí nhí trong miệng.
– Katsuragi! Đừng có đến chị cũng như vậy chứ, bây giờ không phải là lúc “Người đẹp trai thì gì cũng đúng” đâu!
– A, vâng, chị xin lỗi…
Bị Naoya nói, Nanako rủ người xuống như Takatsuki.
Tại sao vậy, một người nhỏ tuổi hơn như bản thân câu lại phải la rầy hai người lớn như thế, Naoya nghĩ tới viễn cảnh sắp tới, vừa ngao ngán trong lòng. Đây là việc phải làm trước mắt.
Căn phòng nơi Nanako đang ở cách nhà ga mười phút đi bộ.
Nằm trong khu dân cư khá yên tĩnh, bề ngoài cũng không gì khác thường cả. Khu nhà khá cũ nhưng cũng không giống như nhà ma. Khu nhà có hai lầu, tổng cộng sáu phòng. Theo như Nanako thì có bốn phòng đã có người ở.
Phòng Nanako nằm ở tầng hai trong cùng. Phía bên phải chỉ là mặt tường, bên còn lại tiếp giáp với căn phòng kế bên. Thêm nữa, căn phòng đầu tiên là của một người đàn ông, nhân viên công ty, người này đi công tác khá nhiều nên hầu như không có ở phòng.
Trước mắt là vào xem thử phòng của Nanako.
– Aa, thật là một căn phòng sạch đẹp.
Takatsuki nói khi nhìn quanh căn phòng. Trên đường đi đến đây cú sốc do bị la khi nãy đã biến mất, hiện tại thay vào đó là giọng nói tươi sáng như thường ngày.
Đúng như lời Takatsuki, căn phòng thật sự sạch đẹp. So với vẻ ngoài có hơi cũ kỹ, nội thất bên trong phòng vừa mới được thay gần đây nên còn rất mới. Sàn nhà là ván gỗ ép(29), cả giấy dán tường cũng mới.
– Theo như lời người bên công ty bất động sản thì chỉ là cải tạo lại phòng thôi. Trước đây là phòng chiếu(30), giấy dán tường cũng đã cũ, nên mới thay đổi mọi thứ cho đẹp hơn… Nhưng mà, khi mà em nghe như vậy thì thấy hơi dư thừa, tại sao lại cần sửa chữa lại toàn bộ căn phòng cho đẹp hơn. A, cũng có thể là nghĩ đến người thuê nên mới làm như vậy, nhưng mà cũng có thể là, máu vương vãi dính lên tường nên mới phải như thế…
Nanako nói. Sự đáng sợ là ở trong trí tưởng tượng của con người.
– Katsuragi, tiếng gõ với tiếng móng cào em nghe được là từ phía vách tường này phát ra à?
Takatsuki chỉ tay về phía vách tường. Giường ngủ được kê sát vách tường đó.
– Vâng, đúng vậy. Buổi tối, khi em ngồi trên giường thư giãn thì nghe thấy tiếng gõ vào… gần đây, mỗi khi nằm trên giường em lại đeo tai nghe nghe nhạc.
– Vậy à. Đúng thật, vách tường khá mỏng nhỉ.
Takatsuki ngồi xuống giường, gõ cộc cộc vào vách tường thử.
Sau đó, Takatsuki nhìn về phía cửa kính ở ban công nằm ở góc phòng.
– Dấu tay kia nằm ở vị trí nào thế?
– Hình như là ở đây… Em nhìn vào thấy khó chịu nên lúc đó đã lau liền. A, mà dấu tay đó không phải vết máu hay gì, chỉ đơn giản là dấu bị in lên thôi ạ.
Nơi mà Nanako chỉ tay, vừa đúng với chiều cao tới mặt. Lúc này vẫn còn đọng lại vệt nước sau trận mưa hôm qua.
Takatsuki kéo cửa ban công ra, xỏ vào đôi dép để sẵn rồi bước ra ngoài. Naoya cũng nhìn thử khung cảnh ở phía ngoài ban công. Không có gì cả. Như những phòng khác chỉ có cây phơi đồ, ngoài ra cũng không có gì. Có tấm kim loại mỏng dùng để ngăn cách với phòng kế bên.
– Cái cây đó là hoa anh đào đúng không? Đến mùa xuân, ở trong phòng cũng có thể ngắm hoa được!
Như Takatsuki nói, ngay phía trước ban công, trong sân vườn nhà kế bên có trồng một cây hoa anh đào.
Nanako cười nói lại.
– Vâng, khi em dọn tới đây vừa đúng lúc đẹp nhất. Đúng thật là rất đẹp, chỉ có điều cây khá to nên ảnh hưởng tới ánh sáng chiếu vào…
– À, đúng thật. Nhưng mà tới mùa hè thì có lẽ cũng chắn được ánh sáng mặt trời. Hơn cả do cành cây vươn tới trước ban công nên cũng chắn được ánh nhìn của người dân xung quanh.
– Vâng, chỉ không biết là em có thể ở đây tới mùa hè hay không.
Nanako mang vẻ u ám, nói nhỏ trong miệng.
Takatsuki cười nói.
– Không sao đâu. Nếu căn phòng này thực sự có ma thì như khi nãy tôi đã nói, tôi sẽ đổi với em, em có thể ở trong căn hộ của tôi. Còn nếu không phải như thế thì chúng ta sẽ tìm hiểu nguyên nhân và chấm dứt nó, như vậy thì những chuyện kỳ lạ cũng sẽ không xảy ra nữa.
Tiếp theo là đi xem thử căn phòng kế bên.
Chủ nhà sống ở ngay khu nhà này, nhưng hôm nay hình như có việc nên đã đi ra ngoài. Do Nanako đã báo trước nên chìa khóa đã được giao cho bên công ty bất động sản giữ.
Tên công ty bất động sản là “Mitsuhashi Housing”. Khi ba người đến văn phòng ở gần ga, đúng lúc không có người khách nào, người đàn ông ngồi phía sau quầy đứng dậy chào. Người này độ khoảng ba mươi, cơ thể rắn chắc và gương mặt ưa nhìn.
– Cô Katsuragi, chào cô! Tôi đã nhận được điện thoại của bà Hayashida, xin mời ngồi.
So với ngoại hình đó thì tông giọng của người này hơi cao. Hayashida là chủ của khu nhà.
Takatsuki nhanh chân hơn Nanako, ngồi xuống quầy, đối diện với người đàn ông.
Người đàn ông tròn mắt nhìn Takatsuki.
– Xin lỗi, cho hỏi anh là…
– Xin chào, tôi là Takatsuki. Tôi được Katsuragi nhờ để giúp đỡ điều tra những việc xảy ra ở trong phòng cô ấy bữa giờ.
Takatsuki nở nụ cười thân thiện, đưa danh thiếp ra.
– À, ra là giảng viên đại học à, sao lại…… A, thật thất lễ. Tôi là Yamaguchi. Người đã giới thiệu phòng cho cô Katsuragi.
Người đàn ông – Yamaguchi cũng lấy danh thiếp ra đưa cho Takatsuki.
Takatsuki vừa mỉm cười vừa nhận lấy danh thiếp.
– Vậy, anh Yamaguchi, tôi xin được phép vào chủ đề chính luôn, căn phòng đó hay căn phòng kế bên, trước đây đã có người chết ở đó hay không?
– Th, thầy!
Những lời này của Takatsuki cũng quá thẳng thắn rồi, với tư cách người phụ trách thường thức, Naoya nghĩ cậu cần phải cắt ngang nó. Nếu chỉ vì những lời đó mà làm cho đối phương không thoải mái sẽ rất phiền phức.
Nét mặt Yamaguchi thoáng chốc đanh lại, ánh mắt nhìn về phía góc phòng.
Ở đó có một người phụ nữ tóc dài, có vẻ là quản lý văn phòng. Ánh mắt người đó nhìn về phía này với vẻ mặt hoài nghi.
Yamaguchi vội vàng đứng dậy vơ lấy cặp táp của mình,
– Chị Miura! Em, ra ngoài một lát, nếu có việc gì phiền chị gọi vào điện thoại di động của em!
Anh ta hướng người phụ nữ nói, rồi giục mọi người rời khỏi văn phòng.
Vừa bước ra ngoài, Yamaguchi liền thở ra một hơi.
– … Mọi người như vậy sẽ gây phiền phức cho tôi đấy, dù cho không có khách hàng nào khác thì những chuyện như thế này cứ nói trong văn phòng sẽ… Người quản lý đó chỉ mới vào làm gần đây, rủi cô ấy hiểu lầm gì rồi lại kể với người xung quanh thì sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của chỗ chúng tôi mất.
– Chuyện đó, thành thật xin lỗi. Nhưng mà, nhìn thái độ của anh có vẻ như có vấn đề gì đó trong chuyện này phải không?
Giọng nói Takatsuki không hề có chút gì có thể gọi là ăn năn cả.
Quả thật, thái độ khi nãy của Yamaguchi có hơi kỳ lạ. Chỉ có thể là anh ta biết gì đó về căn phòng Nanako đang ở.
Nanako nói.
– Anh Yamaguchi…. Vài ngày trước tôi cũng đã có hỏi anh một lần rồi. Anh quả nhiên là biết gì đó đúng không? Nếu như thế xin anh hãy nói với tôi.
Yamaguchi cụp mắt xuống, thở dài.
Sau đó, anh ta nói nhỏ.
– Xin lỗi, nhưng ở đây hơi nhiều người, chỗ này thật… Đợi đến khu nhà, chúng ta hẳn nói chuyện này tiếp. Tôi có mang theo chìa khóa đây.
Căn phòng xảy ra chuyện kỳ lạ sát bên phòng Nanako là phòng trống.
Cả căn phòng trống không, không hề có dấu vết có người sống ở đây. Vì có thuê người tới dọn dẹp định kỳ nên không có bụi dơ. Thiết kế trong phòng giống với phòng Nanako đang ở, dạo gần đây cũng được đổi mới.
– Lúc Katsuragi ký hợp đồng thuê nhà vì sợ cô ấy bị ám ảnh nên tôi đã không báo tình trạng căn phòng này cho cô ấy. Đúng vậy, tất cả đều là có thật. Chuyện về căn phòng này…
Nắm chặt tay nắm ở cửa phòng, Yamaguchi nhìn xuống sàn nhà dùng giọng thấp để nói.
Nanako mang vẻ bất an, nhìn quanh trong phòng.
– Như vậy, này thì, quả nhiên… căn phòng này…?
Lời Nanako vừa thốt ra, Yamaguchi gật gật nhẹ.
Nanako vẻ mặt hoảng sợ không thốt ra lời, níu chặt lấy cánh tay Takatsuki đang đứng kế bên. Naoya cũng nhìn thử quanh phòng. Đương nhiên là cậu chẳng thể nào nhìn thấy linh hồn hay gì cả, nhưng nghe nói căn phòng này bị ám thì chính cậu cũng không thấy có thể thoải mái mà sống ở đây được.
Nanako vẫn níu chặt lấy cánh tay Takatsuki, nói.
– Tại sao trước lúc ký hợp đồng anh không báo với tôi một tiếng chứ!? Anh không thấy làm vậy quá đáng lắm à?
– Katsuragi, dù cho căn phòng kế bên có bị ám đi chăng nữa thì họ cũng không có nghĩa vụ phải báo lại với em đâu. Với cả cũng không phải phòng của em bị ám nên anh Yamaguchi đây cũng không phải là nói dối.
Takatsuki dùng giọng điệu bình tĩnh nói.
Sau đó, Nanako buông lỏng một bên tay, hỏi Yamaguchi.
– Là tự sát à? Hay là bị người khác sát hại?
– Là… tự sát.
Đột nhiên, giọng nói của Yamaguchi bị biến dạng.
Naoya sửng sốt nhìn sang Yamaguchi.
Yamaguchi vẫn cứ như khi nãy, nhìn xuống sàn nhà, nhỏ giọng lí nhí tiếp tục nói.
– Là một cô gái trẻ. Có mái tóc dài… Hình như cô ấy bị người yêu bỏ. Sau đó, cô ấy đã treo cổ tự tử ở chỗ khung cửa đó…
Yamaguchi chỉ chỗ khung cửa. Chỉ là ở đó không hề có dấu tích gì cả. Theo như lời giải thích của Yamaguchi thì lúc sửa chữa đã thay mới luôn khung cửa. Nhưng mà, lời đó lại bị biến dạng.
– Nhưng mà chuyện cũng đã hơn bốn năm rồi. Sau đó, cũng có người vào ở dù chỉ trong một thời gian ngắn. Cho nên căn phòng này, công ty chúng tôi đã không còn xem nó là phòng bị ám nữa.
– À, theo nguyên tắc thì để tránh ảnh hưởng tâm lý thì bên bất động sản sẽ có nghĩa vụ thông báo cho khách thuê, trong trường hợp tự sát thì trong vòng hai năm sẽ phải thông báo. Hơn nữa, cần phải báo cho người thuê kế tiếp nhưng không cần thiết phải báo cho người thuê tiếp theo sau đó. Nên việc làm của anh Yamaguchi không hề vi phạm nguyên tắc của công ty bất động sản.
Takatsuki nói.
Yamaguchi mang vẻ mặt thực sự hối lỗi, cúi đầu với Nanako.
– Trừ tà này kia, chúng tôi cũng đã làm hết rồi. Mà sau đó cũng đã có người vào ở, thời gian sau chúng tôi được khách thuê báo lại là do xảy ra một số chuyện bất thường nên quyết định không ở nữa, khi đó chúng tôi cũng đã mời thầy trừ tà về một lần nữa… Công ty chúng tôi không thể làm gì khác hơn được.
Naoya vừa xoa xoa lỗ tai, vừa nghĩ mọi chuyện là như thế nào đây.
Lời của Yamaguchi từ nãy giờ đều là nói dối. Nếu thế thì chuyện cô gái có mái tóc dài tự sát trong phòng này cũng không phải là sự thật.
Nhưng ——– tại sao Yamaguchi lại phải nói dối.
Và cả nếu đây không phải bị ma ám thì những chuyện kỳ lạ xảy ra ở phòng Nanako là như thế nào?
Điều mà Naoya có thể biết chỉ là đối phương nói dối ở phần nào thôi. Còn lý do tại sao đối phương lại nói dối và cả sự thật đằng sau đó thì hiển nhiên cậu không thể nào biết được.
Naoya hơi mất bình tĩnh, liếc nhìn Yamaguchi. Cậu chỉ muốn nắm lấy cổ áo rồi bắt hắn phải nói hết sự thật ra nhưng đó là điều không thể nào. Bởi vì cho dù nói ra cậu có thể nghe ra được ai nói dối hay không thì hẳn cũng chẳng có người nào tin điều đó.
Chính lúc này, cậu cảm thấy có ai đó nhìn mình.
Quay người lại, không hiểu sao Takatsuki lại nhìn về phía này.
Naoya làm vẻ mặt như hỏi có chuyện gì à, Takatsuki chỉ cười đáp lại như không có việc gì.
– Vậy à! Quả nhiên là căn phòng này có người mất. Có lẽ những việc xảy ra ở phòng Katsuragi có thể là do căn phòng này.
Sau khi nói vậy, Takatsuki dạo quanh đi tới góc phòng. có thể không quá muốn đi quanh trong căn phòng có người tự sát, nên Nanako đang níu lấy cánh tay Takatsuki đã buông ra, đứng yên tại chỗ.
– Căn phòng của Katsuragi, sát với vách tường này đúng không? Chỗ giường nằm hẳn là ở vị trí này. Âm thanh gõ vào có phải như vậy không?
Cộc cộc, Takatsuki gõ gõ vào vách tường.
Nanako đứng cách xa Takatsuki gật gật đầu.
– Vâng, chính là như vậy. Hơn nữa, còn kéo dài liên lục mấy lần liền…
– Ra là vậy, à còn tiếng cào móng thì sao? Tiếng roạt roạt…
Khi nói vậy, Takatsuki định như mèo cào cào móng vào vách tường.
Yamaguchi lên tiếng ngăn lại,
– Khoan đã, như vậy không được đâu! Nếu mà vách tường bị xước thì chúng tôi phải sửa lại toàn bộ đó.
– A, xin lỗi. Tôi cũng không có ý định cào thật đâu.
Takatsuki quay người lại, đáp lời. Thường thức ở mức độ này thì có vẻ như thầy ấy vẫn có.
Chỉ là lời tiếp theo của Takatsuki, cậu không cách hiểu được.
– Có điều, vách tường này… đã bị xước rồi đấy?
– Hả?
Yamaguchi há hốc miệng kinh hoảng.
Takatsuki vẫy vẫy tay về phía họ.
– Đây này, ở đây, anh nhìn thử xem.
Nghe tới đây Yamaguchi đi về phía đó. Naoya cũng đi tới chỗ Takatsuki. Có lẽ không muốn bị bỏ lại một mình, Nanako cũng chầm chầm đi theo mọi người.
Vách tường mà Takatsuki chỉ tay vào, nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ không thể thấy được vết xước.
– Nè, mọi người hãy nhìn kỹ đi. À, mọi người đứng xéo xéo một chút, chúng ta sẽ điều chỉnh ánh sáng có thể dễ nhìn thấy hơn. Đây này, ở đây.
Theo lời Takatsuki nói, mọi người hơi nghiêng người nhìn.
A, Nanako nhỏ tiếng thốt lên.
Có thể thấy có một vệt màu trắng mờ. Ba đường thẳng, cũng không hẳn là vết xước, giống vệt lõm vô hơn. Dài dài trên vách tường.
– Tại sao, tại sao lại như thế này…?
Yamaguchi rên rỉ. Nanako sợ hãi, níu chặt lấy cánh tay Yamaguchi đứng kế bên mình.
Naoya nhìn vách tường có vết xước kia một cách ngờ vực. Yamaguchi nói căn phòng này có người tự sát là nói dối, vậy thì, vết xước này là như thế nào.
Nanako nói trong giọng hơi run.
– Nhưng, nhưng mà, có hơi lạ ạ! Bởi vì âm thanh tiếng cào mà em nghe thấy được rất lớn…? Nên không thể nào chỉ để lại vết xước nhỏ như thế này… Hay thật sự có ma quỷ xuất hiện nên em mới nghe thấy lớn như thế?
– À, cũng không biết chừng? Nhưng mà dù như thế nào thì việc này cũng chứng minh được là em ấy không có nghe lầm… Mọi chuyện ngày càng trở nên thú vị!
Cách mà Takatsuki nói cười như lúc này rất là không phù hợp với tình huống hiện tại.
Nghĩ mọi chuyện thú vị chỉ có mình thầy/anh thôi, có lẽ trừ Takatsuki tất cả mọi người đều có cùng ý nghĩ đó, chỉ là không ai nói ra cả thôi.
Việc kế tiếp mà Takatsuki làm là đi dạo xung quanh khu vực này hỏi thăm. Về “người con gái tóc dài đã tự sát” mà Yamaguchi nhắc tới, thầy ấy muốn hỏi thử xem có ai biết gì đó về người đó trước hay sau khi chết không.
Vì Yamaguchi phải quay trở lại văn phòng, nên chỉ còn lại ba người là Takatsuki, Naoya và Nanako đi dạo để hỏi thăm người dân ở khu vực này.
Nanako có vẻ không quá quen thuộc với người ở đây, có lẽ trừ chủ nhà Hayashida ra, thì với mọi người, cô cùng lắm là gặp mặt chào hỏi xã giao. Chính vì điều đó nên cô mới có vẻ chần chừ khi phải đi hỏi chuyện xung quanh, mặc dù Takatsuki lại chẳng hề bận tâm chút gì.
– Xin chào, tôi có thể hỏi thăm một vài chuyện được không?
Gương mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười, thầy ấy tiến lại gần hỏi thăm một người tình cờ gặp được trên đường.
Điều kỳ lạ là chẳng ai phớt lờ tránh né cả. Chắc do nét mặt Takatsuki cực kỳ xuất chúng cùng với vẻ ngoài lịch thiệp. Đặc biệt là những bà nội trợ, thầy ấy khá là thu hút, chỉ cần hỏi chuyện một người thôi là hai ba người xung quanh đã xúm lại.
– Hả? Người mất trong khu nhà đằng kia à? À thì…… tôi cũng chỉ vừa mới chuyển tới đây thôi. Nếu là chuyện của hơn bốn năm trước thì tôi cũng không rành lắm.
– Ừ, tôi cũng vậy.
– Những người sống ở khu nhà đằng kia đa phần đều độc thân, buổi trưa thì đến công ty làm việc. Cho nên hầu như chúng tôi cũng không mấy qua lại với họ cho lắm.
Những tòa nhà quanh khu vực này đa phần đều mới xây, dù có hỏi thử thì cũng chỉ mới xây xong tầm khoảng ba năm đổ lại.
Naoya nhân tiện ghé lại hỏi thử.
– Khu nhà đó, trừ những người sống ở đó ra thì còn ai khác người lạ hay ra vào không ạ?
Có điều câu trả lời cũng không có thông tin gì đáng giá cả.
– À thì… chúng tôi cũng chỉ biết mặt những người sống ở đó lắm. Có thể là người chuyển phát hay người bán hàng gì đó cũng có ghé qua.
Mối quan hệ hàng xóm láng giềng ở thành phố thì cũng chỉ đến vậy. Mà thôi, bởi vì đến cả Naoya cũng chỉ nhớ mang máng mặt của hàng xóm, cũng chẳng nói chuyện gì với những người sống ở cùng chung cư. Dẫu cho ở gần đó có xảy ra sự việc gì đi chăng nữa, cảnh sát có tới hỏi thì cậu cũng chẳng có tự tin để có thể trả lời được.
Nanako không hề nói dối. Việc Nanako nghe thấy âm thanh gõ vào hay cào móng là sự thật. Bằng chứng là trên vách tường phòng kế bên có vết xước.
Nếu vậy, vấn đề sẽ là vết xước đó do cái gì tạo nên. Căn phòng đó lúc nào cũng bị khóa nên hiển nhiên người ngoài không thể thoải mái ra vào được.
Nếu như chuyện Yamaguchi kể về cô gái tự sát là nói dối thì chuyện xảy ra có thể là do người sống làm…… Hoặc là, nếu nghĩ thêm chút nữa thì cũng còn một khả năng khác có thể xảy ra.
Nếu chuyện cô gái tự sát là nói dối, vậy thì cũng có khả năng người chết là người khác. Nếu như vậy thì chuyện hồn mà ám căn phòng cũng không phải không thể.
Bởi vì ——- Naoya biết không thể nào phủ nhận được việc thế giới này không tồn tại linh hồn ma quỷ.
– À, khu nhà đó hình như có người chết hay sao đấy? Có lẽ vậy?
Khi đi hỏi xung quanh chỉ có một bà lão dáng lưng còng nói khu nhà đó có người chết.
Bà ấy sống ở khu dân cư khá lâu đời hơi cách xa khu nhà kia. Tuy rằng lưng còng nhưng bà lão cũng không có vẻ gì là suy yếu.
Takatsuki ngồi chồm hỏm xuống để có thể đối mắt nói chuyện với bà ấy.
– Vậy có lẽ bà cũng quen với người đã mất trong khu nhà đó phải không ạ?
– Cũng không hẳn là quen biết đâu!
Bà lão khịt mũi.
– Khu nhà đó được xây dựng cũng hơn hai mươi năm nay rồi. Khu đó được sửa chữa nhiều lần, chỉ là chưa bao giờ xây mới lại thôi. Những khu nhà xây lâu năm như vậy thì kiểu gì cũng sẽ có người mất.
– Chuyện đó, nghĩa là sao ạ?
– Người mất thì… ở đâu mà chẳng có.
Với câu hỏi của Takatsuki, bà lão lại một lần nữa khịt khịt mũi.
Sau đó, bà giơ cây gậy trên tay, chỉ về phía khu nhà.
– Căn nhà đó. Hơn mười năm trước, bà lão sống ở đó đã mất. Bệnh tim tái phát thì phải. Căn đối diện, mười hai năm trước, người vợ mất. hình như bị ai đó đẩy từ trên cầu thang xuống. Con đường đằng đó, hơn tám năm trước, có một đứa bé bị xe kéo lẽ đến chết —– Đã hiểu chưa? Căn hộ ma ám hay gì, mấy thứ đó chỉ là do cố tình làm nhặng xị lên thôi. Cái bà đây muốn nói là, ở cái thế giới này, có chỗ nào mà không có người chết đâu chứ. Từ ngày xưa đã vậy, không thì mấy đứa thử nghĩ lại xem, những người chết do chiến tranh, chết giữa đường, hay người thời tiền sử bị dã thú giết hại, người chết đầy ra đấy. Chúng ta nha, nếu mà phải nói thì chẳng phải tất cả chúng ta đều đang sống ở những mảnh đất có người chết à. Mà không, không chỉ con người. Bao gồm cả những vật sống khác, ở đâu mà chẳng có người chết chứ.
Đến cuối cùng thì người nói tới khu nhà đó có người mất, cũng chỉ có mỗi bà lão.