Dịch giả: Đinh Đinh
Bầu trời bao phủ bởi những đám mây dày, và mặc dù vẫn còn thời gian cho đến khi Mặt Trời lặn, nhưng sắc trời đã mờ ảo như hoàng hôn. Juntan nhấn ga và chạy qua thành phố với tốc độ kinh hoàng. Tiketo quấn lấy áo khoác của Juntan, thu mình lại như một đứa trẻ. Trống ngực cậu đánh liên hồi và cơ thể không ngừng run. Cậu hít thở bằng hết sức lực và cố gắng điều chỉnh hô hấp.
(Không sao đâu… Juntan ở đây rồi, nên không sao đâu.)
Chỉ cần có Juntan, cậu sẽ không còn sợ hãi nữa. Sự kiện kinh hoàng đã kết thúc. Cậu nói với bản thân mình như vậy, nhưng sự run rẩy vẫn không dừng lại. Xe rời thành phố Luân Đôn đến một ngọn đồi ngoại ô. Sau đó, trên đồng cỏ không có bóng người, chiếc xe đột ngột dừng lại.
Juntanu sụp xuống tay lái và rên rỉ.
“Chunta…?”
“T- Tại sao ngài không để tôi giết gã?”
Giọng nói đanh thép khiến Tiketo ngạc nhiên. Juntan cởi bỏ chiếc áo khoác quấn Tiketo và chỉ vào dấu hôn trên cổ cậu.
“Tại sao ngài lại để gã in dấu lên người?”
Tiketo thở phào, vội vàng lấy tay che dấu vết.
“Ngài đã nói nếu có thể bảo vệ ngài trong một năm, ngài sẽ cho tôi được yêu ngài. Ngài sẽ trao toàn bộ cho tôi, vậy mà sao lại để hắn chạm vào người?”
“Không, không có! Ta không để hắn… chuyện như thế!”
“Chẳng phải đã làm rồi sao? Ngài để hắn dễ dàng cởi bỏ chiếc váy của mình, để lộ làn da không được bảo vệ và làm một bộ mặt mời gọi như vậy.”
“Ta không mời ngươi! Đó là cưỡng gian…!”
“Và ngài không cảm thấy gì sao?”
Tiketo đỏ mặt.
“Không… Không cảm thấy gì… cả.”
“Một chút cũng không? Thật sao?”
Không thể nhìn thẳng ánh mắt Juntan đang nhìn vào mắt mình, Tiketo quay đi. Sẽ không có chuyện cậu cảm thấy gì đó được. Bị Edward sờ vào, chỉ có chán ghét cùng sợ hãi.
Tuy nhiên, thực tế là cơ thể cậu có phản ứng vì đã uống thuốc kích dục, trái tim đập loạn xạ, da thịt tê dại và hơi thở nồng cháy.
Juntan tháo đôi găng tay đen trên tay ra, bực bội ném chúng đi rồi chồm người vào ghế phụ.
“Chun… Chunta…? Làm gì?”
“Tôi muốn chắc chắn. Liệu có thật ngài không cảm thấy gì không.”
Juntan chạm vào cổ Tiketo và trườn tay qua khuôn ngực trắng ngần trong khi hạ chiếc váy của cậu xuống.
“Làm… Ừm… Tránh ra… Ngừng lại!”
“Tại sao? Ngài đã để cho Edward động vào người cơ mà? Tại sao lại tha thứ cho người đó? Tôi thì không được sao?”
“Không phải là tha thứ…”
Không nghe lời phản biện, Juntan cắn lên vết hôn trên cổ Tiketo.
“Đau! Dừng… Dừng đi!”
Tiketo lên gối đúng thượng vị của Juntan. Cậu vội mở xe lao ra ngoài cửa khi Juntan ngừng động tác.
“Ha… Ha… Ha…!”
Cố gắng di chuyển cơ thể nặng nề, trườn qua cỏ, và chạy hết sức lực. Nhưng lại bị hụt hơi, vấp chân ngã xuống cỏ.
“Tại sao ngài lại chạy trốn?”
Juntan từ từ tiến lại gần.
“Lùi, lùi ra.”
Tuy nhiên, Juntan không ngừng tiến tới. Nhìn xuống với đôi mắt tàn bạo, Tiketo theo bản năng lùi lại.
“Ngươi không nghe thấy ta nói lùi ra sao, con chó hoang này. Đó là mệnh lệnh! Lùi lại!”
Cậu muốn hết lên, nhưng giọng đã quá run rẩy. Đôi chân lẩy bẩy và không thể đứng dậy.
“Tại sao, tại sao ngài lại sợ đến thế?… Ngài ghét tôi đến vậy sao?”
Tiketo cố gắng trườn bò nhằm trốn thoát, nhưng nhanh chóng bị túm lại và bị đẩy xuống bãi cỏ.
Juntan chặn đường chạy trốn của Tiketo, hắn xé chiếc váy màu tím và trườn lưỡi lên phần ngực lộ và chơi đùa điểm hồng hào.
“A! Ya! Ưm… Hah…!”
Tiketo cong người rên lên.
Có lẽ thuốc kích dục vẫn đang còn tác dụng nên cậu cảm nhận được luồng điện chạy dọc cơ thể khi Juntan vuốt ve và dần trở nên tê dại.
“…. Thật nhạy cảm. Chỉ liếm một chút thôi mà đã nhiệt tình như vậy rồi. Ngài nói không thích nhưng lại rất muốn được trêu đùa như thế này đúng không? Gương mặt ngây thơ nhưng lại muốn được phạm tội có đúng không?”
“Không, không… hah… aah…!”
“Chà, cơ thể của một quý tộc kiêu hãnh nhưng lại dâm dục như thế này. Ngài thấy chứ, hông ngài đang lắc lư thèm muốn đấy. Nào? Ngài không cảm thấy gì sao?”
Lời nói lạnh băng, bàn tay và đầu lưỡi Juntan không ngừng chơi đùa cơ thể Tiketo. Cậu cắn chặt môi, cố gắng một cách tuyệt vọng, phủ nhận việc cơ thể đang khao khát, thèm muốn hơn nữa. Dù rất rất ghét bị động chạm như thế này, nhưng toàn thân cậu vẫn nóng lên, những nơi Juntan chạm vào như bốc cháy và muốn nhiều hơn, cọ vào bàn tay thô ráp của hắn, tiếng rên rỉ nóng bỏng thoát ra khỏi kẽ miệng.
Juntanu cắn răng chịu đựng dữ dội.
“Ngài thật là quá đáng… bày dáng vẻ này cho một gã đàn ông khác ngoài tôi… Dù ngài biết tôi thèm khát ngài đến thế nào.”
Hắn thô bạo luồn tay vào lớp váy, bóp chặt lấy phần dưới của Tiketo. Kinh hãi với sự động chạm này, Tiketo ráng rướn người, hét lên.
“Hic… NGỪNG! NGỪNG LẠI!”
Gửi thành phần đọc bộ truyện này ở trang web khác ngoài trang web của Oasis Translation Group (https://oasisgr.top/): Đọc rồi thì đừng bình luận, đừng đòi hỏi, đừng kêu cả phàn nàn khen chê gì hết, bởi vì người dịch không đọc được bình luận của mấy người đâu. Có lòng thì hãy đọc ở trang chính thức của nhóm, đừng đọc ở trang up lậu nữa. Thanks.
Cậu thử đá hắn để bỏ chạy, nhưng không thể vì cổ chân bị tóm lại. Juntan cứ thế banh hai chân Tiketo ra.
Bàn tay to vén váy, xé rách cái tất cản trở, xoa nắn cặp đùi lộ ra ngoài, rồi lần lượt xâm nhập từ vùng bụng gầy, eo nhỏ, thắt lưng dẻo dai đến mông mềm.
Cơ thể của Tiketo trượt lên trước sự vuốt ve thô bạo và nảy lên sợ hãi.
“Sao… Tại… sao…”
“Là lỗi của ngài Tiketo đấy. Tôi đã muốn dịu dàng với ngài.”
Đôi mắt sắc nhọn, Tiketo co rúm người.
(Ai đây…?)
Juntan mà Tiketo biết, là một đứa trẻ. Một đứa bé lạc loài đói khát, đôi mắt thâm quầng, không biết tốt xấu, không biết ý nghĩa của cuộc sống. Nhưng trước mặt cậu giờ là một người đàn ông lạ lẫm. Tiketo vô cùng sợ hãi khi bị một người đàn ông mạnh mẽ đè xuống. Gió lạnh thổi qua, cỏ tranh va vào nhau phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Những thứ cậu mặc bị lột xuống, Tiketo nhìn lên bầu trời. Mây đen dày đặc, trời như sắp khóc.
Chân tay bủn rủn, máu như thoát hết khỏi người, cơ thể cậu dần lạnh. Cơn rùng mình lạnh lẽo đến tưởng như không còn cảm nhận được gì, nhưng cậu vẫn thấy được hơi thở hoang dại và chiếc lưỡi nóng của Juntan trường trên cơ thể lạnh lẽo của mình.
(Cứ như đang bị con chó hoang ăn thịt vậy.)
Tiketo kháng cáo một cách khó khăn, cố kìm những giọt nước mắt đang trào ra.
“Không… Chu…. Chunta… Làm ơn… Dừng lại……. Dừng lại”
Ngay cả khi đã van xin, con chó hoang vẫn không ngừng ngấu nghiến. Ngón tay hắn tìm kiếm lối vào bên trong cơ thể Tiketo.
“A…. không, không… không! Không! ……..!”
Tiketo vặn người và ép hết lực còn lại để chống cự. Juntan rên rỉ, áp đảo sự phản kháng.
“Tôi muốn giết…”
Hắn nhe răng nanh, hơi thở dồn dập, đe dọa Tiketo.
“Tôi muốn giết ngài…!”
Tiketo cứng đơ sợ hãi vì sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ Juntan. Không biết vì lý do nào, Juntan cũng đờ người và nìn thở. Hắn dường như ngạc nhiên tột độ vì những gì mình mới nói.
Tiketo không để lỡ cơ hội, muốn trốn thoát khi Juntan ngừng động tác nhưng không thành. Hắn nắm lấy tóc cậu, giữ cho cậu không chạy thoát, ngấu nghiến cắn lấy bờ môi cậu.
“Ưm… Ư…!”
Hơi thở bị chặn lại đột ngột, Tiketo vật lộn dữ dội. Dù đau đớn nhưng Juntan vẫn tách môi cậu, đưa lưỡi vào, liếm, trườn và ngấu nghiến.
Tất cả những gì Tiketo cảm thấy là ghê tởm, sợ hãi và đau đớn, giống như Edward sắp cưỡng bức cậu.
(Không… mình không thích nó!)
Phập! Tiketo dùng hết sức cắn vào môi Juntan.
Máu đỏ chảy ra. Cậu hét lên run rẩy, thở phì phò, nước mắt lưng tròng.
“Đừng chạm! Đừng chạm vào ta……!”
Khuôn mặt của Juntan méo mó. Hắn nhìn Tiketo với vẻ mặt giận dữ, buồn bã và đau đớn. Trời bắt đầu khóc và mưa lạnh rơi xuống. Làn da lạnh buốt của Tiketo bị mưa làm ướt, và nhiệt độ cơ thể giảm sút. Tiketo run rẩy thở dốc, cậu đột nhiên thốt ra như thể trái tim bị kéo căng.
“… Ư!”
Cậu không thể hít thở, Tiketo đau đớn ôm cổ họng, và tầm nhìn của tối dần.
….. Nụ hôn đầu có vị tanh nồng của máu.