Dịch giả: Đinh Đinh
“Ngài định đi du lịch sao ngài Edward?”
Một người đàn ông đeo kính gọng đen, khoác áo bành tô với điếu thuốc cháy dở trên miệng đứng trước mặt Edward.
Gã chưa từng thấy gương mặt này.
“Cậu là?”
“Usaka từ sở cảnh sát Scotland.”
Usaka nhẹ giọng nói với Edward đang cứng người.
“Hôm trước, tôi nghe nói ngài đã tổ chức một dạ vũ từ thiện và quyên góp được một số tiền lớn. Người ta nói rằng nó sẽ được tặng cho Viện trẻ mồ côi Bernard. Chuyện gì đã xảy ra với số tiền quyên góp đó?”
Edward giấu chiếc vali ra sau lưng.
“Tôi đã xác nhận với cô nhi viện Bernard và họ nói rằng không nhận được đồng tiền quyên góp nào. Không có ý định quyên góp nhưng lại thu tiền dưới danh nghĩa của nó là lừa đảo đấy thưa ngài.”
Edward lùi dần lại, ngạc nhiên nhìn xung quanh. Có rất nhiều cảnh sát ở sân ga và gã đã bị bao vây hoàn toàn.
“Và tôi cũng có chuyện muốn hỏi ngài về buôn bán thuốc phiện. Vui lòng theo tôi về đồn.”
“Các ngươi có bằng chứng không?”
“Oki.”
“Vâng!”
Một cảnh sát bước ra từ phía sau lưng Usaka, đọc cuốn sổ tay và nói:
“Có rất nhiều bằng chứng đấy ~ Về tội lừa đảo, chỉ việc mở vali ra là sẽ chứng minh được, ngài chắc hẳn đã nhét rất nhiều tiền vào đó. Về vụ án thuốc phiện, dù danh sách khách hàng đã bị xóa nhưng chúng tôi đã thu thập được kha khá lời khai từ gia đình của các nạn nhân, những nhân viên và từng người liên quan đến họ. Và có thể thiết lập được những chứng cứ một cách toàn diện. Yếu tố quyết định là đã xác định được đường vận chuyển thuốc phiện từ Ấn Độ sang Vương quốc Anh. Ngài đã mua rất nhiều thuốc phiện ở Ấn Độ và nhập lậu nó vào Vương quốc Anh bằng con đường nhập khẩu chè. Tôi có bằng chứng rằng ngài đã mua thuốc phiện từ một thông báo từ một công ty chè.”
Edward cắn chặt răng. Gã không thể chịu được việc bị xúc phạm bởi những sĩ quan cảnh sát thuộc tầng lớp thấp như thế này.
“Gia tộc Douglas là một gia tộc đã nhận được danh hiệu trực tiếp từ Nữ hoàng Bệ hạ!”
“Vâng, tôi biết ~. Tôi đã báo cáo với Bệ hạ thông qua Quốc hội và được phép giam giữ ngài.”
Oki xuất trình giấy phép.
“Này, ngài đã sẵn sàng chưa? Bởi vì thanh tra của chúng tôi là một con quỷ thực sự đấy! Ngài càng viện cớ, tội lỗi của ngài sẽ nhân đôi. Ngài không thể thoát được đâu nên hãy chuẩn bị tư tưởng đi nhé.”
Usaka nhả khói thuốc và nói với Edward.
“Edward Douglas, ngài bị bắt vì tình nghi buôn bán thuốc phiện.”
Edward ngồi sụp xuống.
(Tại sao chuyện này đang xảy ra?)
Chuyện gì đã xảy ra? Gã cố gắng suy nghĩ về những gì viên cảnh sát nói, gã nhận ra điểm mấu chốt: báo cáo từ một công ty trà.
“Thông tin ta nhập khẩu thuốc phiện đến từ cậu chủ nhỏ nhà Branch nhỉ? Người nhập khẩu trà có thể tìm thấy thông tin đó dễ dàng, đúng chứ?”
Usaka im lặng hút thuốc.
“Chết tiệt! Tiketo! Tất cả là do cậu ta! Thứ dâm dục đó đã dùng làn da trắng nõn quyến rũ ta và hủy hoại mọi thứ của ta!”
Usaka nắm lấy áo Edward và ấn mạnh gã vào cột.
“Hự!”
“Vì thứ thuốc của ngươi mà Tiketo suýt chút nữa mất mạng đấy. Chà, ta đã nói Tiketo nên kiện ngươi để xem ngươi bồi thường thế nào. Ngươi đáng lẽ nên bị kết tội cố ý giết người.”
“Nhưng cậu ấy lại nói không cần vì dù sao cậu ấy cũng đã học được nghĩa vụ của quý tộc từ ngươi. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cậu ấy cũng mang ơn đó cả đời.”
Usaka thả tay, Edward loạng choạng, ngồi bệt xuống đất. Mặt Trời lặn xuống nhường chỗ cho màn đêm.
(Ta… Chỉ muốn tạo ra một thiên đường.)
Khi gã vẫn còn trẻ, gã ở trong một thiên đường đầy ánh sáng, nơi lưu giữ những huân chương và người dân tại lãnh thổ không phải đau đớn vì bệnh tật, không chết đói, mọi người đều hát với nụ cười trên môi. Gã đã nghĩ đó là nghĩa vụ và thề với bản thân rằng sẽ cố gắng để thực hiện được điều ấy. Một con bướm xinh đẹp vượt qua trước mặt, đôi cánh với hoa văn đẹp mắt lay động. Những con bướm màu mà gã chưa từng thấy lần lượt xuất hiện và vờn bay xung quanh Edward. Hoa nở, bướm lượn, tiếng người cười trên lãnh thổ đồi xanh. Edward dang rộng vòng tay, ngây ngất.
(Ah, thiên đường….!)
Phập.
Tiếng động lạ vang lên, Edward sợ hãi nhìn vào cánh tay của mình.
Một con bướm đang cắn tay gã và ngấu nghiến thịt của gã. Con bướm có những chiếc răng nanh sắc nhọn. Edward thở hổn hển nhìn vào những con bướm đang bay xung quanh.
Vô số loài bướm xinh đẹp —
Hoa văn mặt người. Gương mặt của những người mất mạng vì thuốc phiện. Khuôn mặt nào cũng đầy tức giận và thù hằn. Đàn bướm đồng loạt tấn công Edward.
“ĐỪNG TỚI ĐÂY!!! AARGGGG!!”
Edward cố gắng dùng tay phải chúng đi, nhưng những con bướm đã cắn nát khắp cơ thể gã. Máu phun ra, nội tạng tràn ra, Edward kinh hoàng hét lên.
“Ư….! A…. A–!”
Oki hoảng sợ hét lên.
“GYAA!! QUỶ ÁM KÌA!!”
Gương mặt như đã giác ngộ điều gì đó của Edward đột ngột thay đổi, gã nổi cơn thịnh nộ. Đập va li lên sàn nhà chờ khiến nó vỡ tung, tiền vương vãi. Mắt gã sòng sọc, nước dãi chảy ròng và la hét điều gì đó không ai hiểu.
Usaka nhìn Edward với một chút thương hại lóe lên trong đôi mắt sắc bén.
“Dù biết thuốc phiện là thứ thuốc của ma quỷ mà vẫn chìm đắm trong đó sa…”
Các sĩ quan cảnh sát đồng loạt giơ súng về phía Edward.
Oki nhợt nhạt cầm khẩu súng lục hỏi:
“Anh Usaka, hãy cho phép nổ súng đi ạ! Được đúng không ạ? Bắn được đúng không anh?”
“Không được bắn.”
“Tại sao?”
“Tên này là nghi phạm nhưng cũng là một kẻ bị quỷ ám khi lên cơn nghiện, đã có quá nhiều người chết vì nó rồi. Để hắn sống, sẽ có ích cho các thử nghiệm lâm sàng trong tương lai.”
Usaka ngậm điếu thuốc trong miệng và bước về phía Edward. Gã hét lên, nhảy vào tấn công viên thanh tra. Usaka nắm lấy cánh tay gã, vặn ra sau lưng và dí gã xuống đất. Anh ngồi hẳn lên Edward đã ngừng vẫy vùng, còng cả hai tay gã sau lưng. Usaka cầm điếu thuốc trên tay, nhả ra một đợt khói nữa khi ra lệnh cho cấp dưới.
“Dẫn đi.”
Edward bị cảnh sát kéo đi và không bao giờ xuất hiện nữa.