Dịch giả: Đinh Đinh
Juntan đứng trên con đường, ngắm chủ nhân qua khung cửa sổ.
Sân khấu của Tiketo ngày hôm nay là một thẩm mỹ viện của các quý tộc thượng lưu. Cậu ưỡn ngực cách tự hào với nụ cười lộng lẫy của công tử gia tộc Branch.
Thật thú vị khi được chiêm ngưỡng một Tiketo như vậy. Hắn thực sự thích công việc vệ sĩ, vì lúc nào cũng được phép chuyên chú nhìn chủ nhân của mình.
Một phụ nữ trẻ gọi Tiketo, cô mỉm cười, họ bắt đầu nói chuyện vui vẻ.
Vết thương cũ trên ngực Juntan đau nhói. Hình ảnh Tiketo mỉm cười trong chiếc xe ngựa, mà hắn đã nhìn rất lâu về trước hiện lên trong tâm trí.
(3 năm… tại sao ngài không tới gặp tôi?)
Ba năm trời, bị Tiketo khước từ, ngay đến gặp mặt cũng không thể. Giờ thì mong ước được ấp ôm Tiketo đã được thực hiện, nỗi đau ngày đó cũng chỉ là dĩ vãng. Nhưng bây giờ đây, cảm giác căng thẳng và bất an vẫn chực dâng trào.
Bây giờ thì ngày nào cũng được gặp, nên chỉ cần trực tiếp hỏi thẳng người ấy là được. Có rất nhiều cơ hội để hỏi, nhưng hắn lại hơi sợ khi nghe câu trả lời.
Vào lúc ấy, giọng cười vui vẻ của những thiếu nữ vang lại.
“Cha cố ~!”
Ở bên kia đường, họ vẫy tay về hắn.
Juntan mỉm cười cúi đầu, họ hét lên và chạy nhanh.
“Ngươi được ưa thích quá nhỉ.”
Giọng nói gắt gỏng vang lên, hắn quay lại phía sau thì thấy Tiketo đã ra khỏi salon, khoanh tay nhìn hắn.
“Ngài đã vất vả rồi, ngài Tiketo.”
Juntan nở nụ cười chào đón anh, nhưng Tiketo lại phàn nàn với vẻ hờn dỗi.
“Mặt hưởng thụ chưa kìa. Nhiệm vụ của một linh mục là dạy dỗ và chỉ dẫn cho con chiên của mình. Ngươi phải là hình mẫu cho mọi người. Ngươi không kiên định hơn được chút nào à?”
Có lẽ cậu đã nhìn thấy cảnh ban nãy, những lời nói sắc bén cứ thế đâm chọc.
“Ngài Tiketo, ngài đang ghen?”
“Ai, Ai chứ! Đừng có tưởng bở!”
Tiketo quay mặt, đi thẳng phía xe. Juntan đành chạy với theo,
“Chỉ là chào hỏi bình thường thôi mà ạ.”
“Thế hả? Chẳng ai lại cố tình đi chào hỏi người mình chẳng để tâm gì tới đâu.”
Khi tâm trạng tồi tệ thì cậu ấy sẽ không nhìn hắn. Mặc dù hắn cũng ghen tị y như vậy. Lồng ngực Juntan nhộn nhạo, không tự chủ mà thốt lên câu hỏi hắn đang do dự.
“Ngài Tiketo cũng thường nói chuyện với nữ giới mà, không phải ngài cũng đã từng hẹn hò đấy sao? Như là, ngồi trên xe ngựa rồi cùng họ đi chơi ấy.”
Tiketo trả lời mà không quay lại nhìn.
“Ta đã nói với anh rằng ta sẽ không kết hôn, vì vậy ta sẽ không hẹn hò với ai hết. Nếu có một người phụ nữ nào đó đi cùng xe ngựa với ta, thì là Kinue.”
Thứ luôn mắc kẹt trong lồng ngực tiêu biến, hắn tuôn nốt khúc mắc còn lại.
“Ngài Tiketo, tại sao ngài không tới gặp tôi?”
“Hử? Đang nói cái gì vậy?”
“Ngày trước tôi đã nhờ Cha Ernest chuyển lời, mong ngài đến gặp tôi.”
Tiketo dừng bước, nhìn lại. Juntan tiếp tục, che giấu sự căng thẳng.
“Tôi đã luôn thắc mắc.”
“Thế hả? Ta không muốn ngươi bị giết nên đã làm thế.”
Tiketo không chút do dự, không hề ngập ngừng mà trả lời ngay lập tức.
“Ngươi là sát thủ đến để giết ta theo yêu cầu của họ. Nếu Bourbon nhìn thấy một sát thủ ở bên cạnh ta, ngươi chắc chắn là một kẻ phản bội. Và sẽ bị loại bỏ không thương tiếc.”
Juntan nhìn lên cao, cảm thấy khóe mắt nóng rực. Bầu trời vẫn như thế mà hôm nay lại thật đẹp.
Tiketo thở dài.
“Nhưng rốt cuộc cũng bị phát hiện. Ngươi thành mục tiêu bị săn đuổi giống ta… WA?”
Không thể kiềm chế, Juntan ôm Tiketo từ phía sau. Hắn quấn cậu trong vòng tay ấm áp của mình, áp má lên mớ tóc mềm.
“Không sao đâu. Chỉ cần được ở cùng với ngài Tiketo, cho dù có phải đối mặt với cả thế giới cũng chẳng là gì quan trọng.”
Mặt Tiketo đỏ rực đến tận mang tai.
Dễ thương.
Vì quá dễ thương nên Juntan ôm Tiketo thật chặt, dụi má nguầy nguậy lên Tiketo.
Tiketo hét lên.
“… Đưa tay đây!”
“Tay?”
Hắn chìa tay trái ra, Tiketo lấy một thứ gì đó từ trong túi ra quấn quanh cổ tay hắn.
Là một chiếc dây chuyền.
“Đây là biểu tượng cho con chó của ta – dog tag.”
Trên mặt chuyền có gắn viên đá nhỏ màu đỏ. Juntan ngạc nhiên khi nhìn thấy viên đá, lại nhìn vào tai của Tiketo.
“Ngài Tiketo, viên đá này…!”
Hoa tai red beryl đã từng luôn được gắn bên tai trái của Tiketo giờ lấp lánh với mỗi lần chiếc dây chuyền đeo ở cổ tay trái của Juntan đung đưa.
Mặt Tiketo có chút ngại ngùng, cộc lốc nói.
“Sẽ rất nguy hiểm khi để một kẻ như ngươi chạy loăng quăng mà không có ai kiểm soát, nên ta phải xích ngươi lại. Nghe đây, không được vẫy đuôi với bất cứ ai khác trừ ta.”
“Vâng!”
“Và, không được phép chết.”
“Vâng!”
Tiketo gật đầu, bình thản cất bước.
“Đi thôi.”
Juntan theo phía sau, đăm đăm nhìn cánh tay.
(Lại bẩn mất rồi.)
Máu của những người dân nghèo bị ảnh hưởng bởi thuốc phiện và Uriel – kẻ chết vì niềm tin của bản thân, thấm đẫm tay hắn.
Vì Tiketo nên hắn sẽ không ngần ngại phạm tội. Bàn tay này đã vấy máu tươi của vô số người. Nếu cứ tiếp tục giữ lấy Tiketo bằng đôi tay này, hắn sợ rằng hắn sẽ vấy bẩn người đó mất.
(Nhưng cũng không muốn giao cho bất cứ ai.)
Lần đầu tiên biết thế nào là yêu. Tiketo, vị thần độc nhất có thể lay động trái tim hắn.
Tín ngưỡng Juntan dành cho Tiketo không hề dao động, để bảo vệ cậu, hắn có thể hy sinh chính mình.
Hắn đã tự hỏi liệu cuối cùng hắn có trở thành một kẻ tuẫn đạo hay không.
— Nhưng.
(Nếu phải giao lại cho kẻ khác… thì bằng đôi tay này…)
Khi cố gắng cường ép Tiketo trên bãi cỏ, hắn ngạc nhiên với ý định giết Tiketo chưa hề biến mất. Hắn đã tưởng rằng nếu ước muốn quấn lấy Tiketo trong vòng tay được thực hiện, khát khao được thỏa mãn, sát ý kia rồi sẽ biến mất, nhưng nó vẫn lập lòe lẩn khuất sâu trong tim.
Muốn giết người – Muốn yêu thương người.
Juntan biết rằng về cơ bản, hai thứ ý nguyện trái ngược này được liên kết. Cả hai đều là những xúc cảm mạnh mẽ nảy sinh từ sự luyến lưu.
Điểm kết của tín ngưỡng này, có thể là hủy hoại, cũng có thể là hạnh phúc.
Nhưng hắn sẽ không do dự, không cần biết điều gì đang chờ đợi ở tương lai phía trước.
Lắc dogtag gắn red beryl, Juntan tiến gần bên Tiketo, cùng cất bước.