Câu truyện này có vai chính và những vai trợ giúp.
Tại buổi dạ hội của giới quý tộc Anh, nhân vật chính chắc chắn là Tiketo W. Branch, quý công tử của gia tộc Branch danh giá.
“Ngài Tiketo, hôm nay cũng thật tuyệt vời.”
“A~ Tôi muốn được ngài ấy ôm.”
Theo đánh giá trong bí mật của phái nữ, xếp hạng của nam giới dựa vào tài sản hoặc địa vị. Trong đó, vị trí số một của bảng người đàn ông muốn được ôm ấp nhất là Tiketo.
Tiketo mỉm cười hài lòng với ánh nhìn nóng bỏng.
(Mình hôm nay cũng thật hoàn hảo.)
Số lượng người đăng ký khiêu vũ với cậu tăng lên rất nhiều. Mặc dù phải nhảy với từng người một khiến cậu đau nhức nhưng không thể cho người khác thấy vẻ mặt mệt mỏi được.
(Với tư cách là người đại diện của gia tộc Branch, nhã nhặn và kiên định chính là –)
Nhưng khi cậu muốn đi tiến tới bạn nhảy tiếp theo, đôi chân liền lảo đảo.
(A, nguy rồi.)
Cậu muốn cố gắng nhảy, nhưng đôi chân mệt mỏi đến mức không thể dồn được sức lực, chập choạng ngã. Ngay khoảnh khắc ấy, cánh tay cường tráng của ai đó giữ lấy eo cậu, ôm chặt, để cậu dựa vào lồng ngực rộng lớn.
Juntan đỡ Tiketo với một nụ cười.
“Ngài Tiketo, tôi tới đón ngài đây.”
“Chunta.”
Những người xung quanh bắt đầu xì xào. Tiketo thì thầm với Juntan.
“Này, ta đã bảo ngươi đợi ở bên ngoài cơ mà.”
“Thật xin lỗi. Vì quá thời gian dự kiến mà ngài Tiketo không xuất hiện nên tôi có chút lo lắng.”
Một phụ nữ trẻ cất tiếng hỏi khi nhìn vào Juntan.
“Xin hỏi…. ngài Tiketo, người này là?”
Không chỉ cô ấy mà những người xung quanh đều đang nhìn Juntan. Giới thượng lưu Anh quốc thoạt nhìn rất hào nhoáng, nhưng vẫn có sự phân biệt đối xử dựa trên giai cấp và địa vị, và thường rất lạnh lùng với kẻ không liên quan và những người có địa vị thấp.
Vì cậu không muốn để Juntan bị nhìn với ánh mắt như vậy, nên mới bảo hắn đợi ở ngoài.
(Tới cũng tới rồi, kệ đi.)
Tiketo thầm nhủ, định bụng giới thiệu thì Juntan cũng mỉm cười:
“Rất vui được gặp, tôi là linh mục của Nhà thờ St. Mary, Juntan East Valley.”
Hử? Cha sứ?
Người này mặc vest kèm chiếc cà vạt, nên thoạt nhìn không thể biết được là linh mục. Juntan đưa cây thánh giá đeo trên cổ ra.
“Thứ duy nhất xác minh tôi có vẻ là một linh mục chắc là cây thánh giá này. Tôi chỉ vừa mới được bổ nhiệm, nên vẫn đang còn rất nhiều thứ phải học.”
“Tại sao linh mục lại tham gia vũ hội?”
“Tôi tới đón ngài Tiketo, tôi lái xe cho ngài ấy.”
Xe ngựa là phương tiện đi lại chủ yếu, chỉ những quý tộc giàu có mới có xe chạy xăng, và số lượng cũng không nhiều, những quý ông ham mê xe cộ tụ tập xung quanh.
“Ồ. Cậu biết lái xe à?”
“Vâng. Tôi đang lái xe của ngài Tiketo.”
“Vẫn còn trẻ mà đã khá phết nhỉ.”
“Cậu cao đấy, cậu sinh ra ở đâu thế?”
“Tây Ban Nha. Tôi là một đứa trẻ mồ côi không người thân thích bị bán đến London.”
Tiketo đang rất lúng túng. Juntan là một đứa trẻ lang thang, không biết mặt cha mẹ mình. Với gia cảnh như vậy cũng đủ để bị giới quý tộc khinh thường và chỉ trích.
Bất chấp sự lo lắng của Tiketo, Juntan vẫn tiếp tục.
“Nhưng tôi đã gặp được ngài Tiketo…… ngài ấy đã thay đổi cuộc đời tôi, đưa tôi ra khỏi cuộc sống khó khăn đó. Tôi đã nghĩ tôi có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng nhờ ngài ấy mà tôi muốn sống… sống vì ngài…”
Bầu không khí thương cảm bao trùm, một vài tiểu thư đã rơm rớm nước mắt.
“Nhà thờ của chúng tôi cũng nhận được rất nhiều sự quyên góp từ gia tộc Branch, nhờ vậy cũng cứu giúp được thêm nhiều đứa trẻ cơ nhỡ. Hiện tại, tất cả những gì mà tôi, nhà thờ, và lũ trẻ có đều nhờ ơn ngài Tiketo.”
Quả đúng là ngài Tiketo. Thật tuyệt vời… những tiếng khen ngợi vang lên.
Hmm, Tiketo trầm trồ.
(Tên này giỏi đấy.)
Cậu vẫn tưởng hắn chưa quen với những nơi như thế này nên mới không dẫn theo, nhưng đúng là lời nói lẫn hành động của Juntan rất khéo léo. Trong khi vẫn đỡ Tiketo trong tay, hắn vừa mỉm cười vừa trả lời những câu hỏi của mọi người.
Câu trả lời thật thà nên khá được yêu thích.
“Tôi rất thán phục ngài Tiketo, vì vậy tôi muốn trở nên có ích hơn, nên tôi rất hạnh phúc khi có thể đưa đón ngài ấy.”
Nữ giới xung quanh ngắm nhìn Juntan trả lời với biểu cảm ấm áp.
“Ya~~~ Nụ cười lấp lánh thích quá đi.”
“Cứ như nhìn được đôi cánh trên lưng ấy, giống y chang một thiên thần vậy.”
Juntan, với thân phận khác là một sát thủ, lại giống ác quỷ hơn là thiên thần, nhưng khi cười lên thì chỉ có thể thấy được bóng dáng của một thiên sứ.
Juntan nói với Tiketo.
“Ngài Tiketo, chúng ta phải đi thôi.”
“Ừ. Ừ.”
Một người phụ nữ bước ra:
“Xin thất lễ rồi, nhưng, liệu ngài có thể cho tôi đi cùng về được chứ? Chúng ta cùng hướng về, chỉ cần đến giữa đường thôi .”
Tôi nữa! Cả tôi nữa!
Đồng loạt chen chúc tranh giành. Juntan đáp lại với nụ cười mỉm.
“Tôi xin lỗi, tôi không thể chở ai khác ngoài ngài Tiketo. Vì cả chiếc xe và tôi đều dành riêng cho ngài Tiketo mất rồi.”
Kya ~! Độc quyền ~!
Không hiểu vì sao những cô nàng bị từ chối lại kêu lên hạnh phúc. Tiketo chuyên nghiệp cười.
“Các vị, thật xin lỗi vì đã rời đi ngay giữa chừng thế này. Vậy hôm nay tôi xin phép tới đây thôi.”
Tất cả mọi người ở hội trường đều tiễn Tiketo đến tận cửa ra vào.
Đây chính là quang cảnh khi vai chính rời khỏi sân khấu.
(…… Hửm?)
Tiketo quay lại và cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Dường như ánh mắt của mọi người không chỉ hướng về cậu, nhân vật chính mà còn hướng đến Juntan, người được cho là nhân vật phụ. Giống như là đưa tiễn hai nhân vật chính vậy.
Juntan cất lời khi đi bên cạnh Tiketo.
“Ngài Tiketo, tôi có giúp ích gì được cho ngài không ạ?”
“Hử? Ừ… Ừm.”
Khi mệt mỏi thì chấn rung khi xe ngựa sẽ rất nhọc. May mắn là Juntan lái xe rất tốt và hoàn toàn thoải mái, thành thật mà nói, đúng là một sự trợ giúp lớn. Bên cạnh đó, hắn cũng rất xuất sắc trong vai trò hộ vệ.
Juntan nở nụ cười lung linh của thiên thần, vui vẻ.
“Thật tốt quá… Và ngài Tiketo, tôi sẽ cố gắng lái xe lẫn làm công việc hộ vệ thật chu toàn.”
Bất giác, tim ngưng một nhịp. Tiketo cảm thấy mặt mình đang đỏ lên, cậu vội vàng quay đi.
(Tên, tên này… cái, cái mị lực thiên thần này là gì chứ!)
Có thể nói danh xưng nhân vật chính, là người đàn ông số 1 muốn được ôm ấp. Chắc có lẽ chỉ một thời gian nữa thôi thì sẽ có biến động trong thứ tự đã từng bất động này.