KTĐMĐ – Chương 1.1

Dịch giả: Đinh Đinh

Vào thế kỷ 19, nước Anh được chiếu sáng bởi sự giàu sang, thịnh vượng. Tuy nhiên, cũng giống như bóng tối sẽ trở nên tối hơn khi ánh sáng mạnh hơn, chỉ cần một bước vào con đường không ánh sáng, ngươi sẽ chìm trong tối tăm đặc quánh.

Vào ban đêm, một tiếng hét vang vọng cả một góc đen tuyền ấy.

“Gyaaaa!!”

Vị cảnh sát Scotland hét lên với khuôn mặt tái mét.

“Thanh tra! Thanh tra Usaka! Làm ơn hãy nhanh lên! Lại xuất hiện rồi ạ! Ư aa, toàn máu là máu!”

Người tên Usaka đeo chiếc kính gọng đen, tiến đến hiện trường trong khi giũ chiếc áo khoác dài.

Con phố phía sau của trung tâm thành phố London biến thành biển máu.

Có ba xác chết. Một người đàn ông trung niên và một trẻ nhỏ bị đâm vào mặt và thân, xác nhận đã ngưng thở. Xác chết còn lại là nữ giới.

Usaka cúi xuống bên cạnh xác chết của người phụ nữ và nhìn vào mặt cô ấy. Đôi mắt đỏ ngầu mở to, hàm răng như thuộc loài dã thú nhe ra, miệng cũng dính một lượng lớn máu.

“Oki, thân phận của người chết?”

Oki nấp sau lưng Usaka, truyền đạt lại những thông tin mà anh ta thu thập được.

“Là một gia đình. Từ tình huống tại hiện trường có thể thấy người phụ nữ đã dùng dao đâm chết chồng và con, sau đó tự sát bằng cách đâm vào tim mình. Có dấu vết cắn và ăn thịt sau khi đã giết người. Thật là, dạo gần đây toàn những vụ như thế này. Em ghét nhìn thấy máu lắm.”

“Oki, trật tự.”

“Anh Usaka không sao chứ ạ? Ah, có vẻ không sao. Anh thuộc tuýp kể cả có nhìn thấy xác chết vẫn bình thản mà ăn thịt nhỉ?”

Usaka ra lệnh cho cấp dưới trong khi dùng đầu ngón tay đẩy chiếc kính gọng đen lên.

“Oki, cậu, mang xác này đi.”

“Cái gì? Sao lại là em?”

“Kết hợp với bác sỹ khám nghiệm tử thi, điều tra kỹ càng rồi báo cáo lại cho tôi. Rõ chứ?”

“Không!!! Em không thích!!! Em chắc chắn sẽ gặp ác mộng nếu phải khám nghiệm tử thi mất!!!”

Mặc kệ phàn nàn của cậu cấp dưới, Usaka quan sát xung quanh.

Những vụ việc lớn nhỏ vẫn thường xảy ra ở Whitechapel, nơi được mệnh danh là quận tội phạm, nhưng đây là lần đầu tiên liên tiếp xảy ra những vụ án mạng kinh hoàng như vậy.

Đây là trường hợp thứ 5. Các trường hợp đều có một điểm chung.

 Cả nạn nhân và hung thủ đều chết.

Một người bình thường không có tiền án tiền sự đột nhiên phạm tội giết người. Đối tượng là những người thân thuộc, phương thức giết chóc mà không ai tình nguyện nhìn – máu thịt vương vãi, tung tóe.

Hiện trường nào cũng đều khủng khiếp và tình trạng rất giống nhau, nhưng vẫn chưa thể tìm thấy mối liên hệ giữa các vụ án.

Usaka lấy một điếu thuốc ra khỏi túi áo khoác, rít một hơi vào phổi, anh có thể nghe thấy lời xì xào bàn tán của đám đông hiếu kỳ xung quanh, điếu thuốc cháy dở trên tay lập lòe đốm đỏ.

“Là quỷ ám…!”

“Bị quỷ chiếm lấy thân xác… Thật đáng sợ.”

“Ác quỷ thì không chết, nó sẽ tiếp tục chiếm hữu người khác… Chắc chắn sẽ lại có thêm nạn nhân…!”

Usaka nhả khói thuốc, lẩm bẩm.

“Quỷ ám à…?”

Dưới ánh đèn chùm lấp lánh, Tiketo tự nhắc nhở mình khi cơ thể cậu nương theo âm hưởng violin vẽ nên điệu valse nhẹ nhàng.

 (Ta là Tiketo W. Branch, quý tử của gia đình Branch danh giá, gia tộc đang là tâm điểm của giới quý tộc Anh. Buổi vũ hội này, chính là sân khấu được dựng lên cho mình ta.)

Giống như một diễn viên nổi bật trong rạp hát, Tiketo xuất hiện tại nhiều sự kiện khác nhau để nhấn mạnh sự tồn tại của anh trên vũ đài quý tộc. Cậu cần phải cho những người ở đây biết rằng cậu là một quý tộc với vẻ ngoài hoàn hảo và sự xuất sắc, giỏi giang trong mọi việc.

Tiết mục hôm nay là khiêu vũ. Tiketo nắm bàn tay đeo găng trắng của bạn nhảy, dẫn dắt cô ấy nhẹ nhàng và hỗ trợ cô ấy hết mình.

Rất nhiều người tại sảnh mến mộ, mong mỏi, thậm chí cả chút ghen tị với Tiketo, nhưng cậu vẫn chưa hài lòng.

Trong khi tất cả quý ông đều mặc vest đen, Tiketo lại khoác lên mình bộ vest màu hoa cà nhạt đáng chú ý, một số cau mày cho rằng thật thiếu thường thức. Có người ghen tị với gia tộc Branch, gia đình từng một thời khốn khó giờ ăn nên làm ra từ việc kinh doanh trà. Dù có bị ghen ghét cũng không sao, đó cũng là một tiêu chí được đánh giá. Điều khiến Tiketo không hài lòng, chính là vẫn còn một số kẻ chưa chú tâm vào nơi cậu.

(Nhìn ta đi.)

Tiketo đã vào giữa sân khấu, thể hiện những bước valse tinh xảo của mình.

Như được kích thích, dàn violin cũng nhiệt tình hơn, sự say mê lên dây đàn được nâng lên một bậc.

Những người đang mải trò chuyện dần hướng về Tiketo. Bầu không khí dần tươi sáng hơn và những lời khen ngợi hết mực như được truyền qua ánh mắt.

(Đúng rồi. Là như vậy đấy.)

Tiketo đã nhảy một vũ điệu cuồng nhiệt thu hút mọi ánh nhìn.

Khoảnh khắc màn biểu diễn kết thúc, tiếng reo hò sôi nổi cùng tràng vỗ tay như kéo dài bất tận.

Ngắm nhìn Tiketo với đôi mắt nóng bỏng và ẩm ướt, người bạn nhảy không rời được gương mặt hấp dẫn của cậu.

“Quý cô nhảy rất giỏi đấy. Cảm ơn vì khoảng thời gian tuyệt vời.”

Cô gái đỏ bừng mặt sau câu nói kèm nụ cười nhẹ đấy. Tiketo rất nhanh bị vây lấy. Ngay khi cậu vừa cất lời chào, những cô gái đang chờ đợi đã đổ xô đến Tiketo.

“Ngài Tiketo, tiếp theo hãy nhảy với tôi nhé!”

“Này, ta tới trước mà!”

“Thật quá đáng, ta đã đợi lâu lắm rồi đấy.”

Theo truyền thống, người nam sẽ đăng ký khi muốn nhảy với đối tác nữ, nhưng rất nhiều cô gái không thể đợi được đã quấn lấy Tiketo và bắt đầu tranh giành.

Tiketo gợi ý với nụ cười tươi.

“Tôi có hơi khát. Vậy nên, nếu mọi người muốn, có thể uống rượu cùng tôi chứ?”

VÂNG! Các cô gái trả lời với tông giọng được hạ xuống thật nhỏ, xếp hàng đi theo Tiketo.

“Ngài Tiketo thật đẹp, muốn được ngài ấy ôm quá à…”

“Thật không biết xấu hổ. Nhưng tôi hiểu mà ~”

Những người phụ nữ khiêm tốn bí mật xếp hạng đàn ông yêu thích của họ.

Người đàn ông muốn được ôm ấp – Vị trí số một là Tiketo.

Tiketo mãn nguyện khi nghe được lời thầm thì từ các quý cô.

 (Hoàn hảo.)

Cậu gật đầu hài lòng vì đã hoàn thành sứ mệnh nâng cao tên tuổi gia tộc Branch.

Các cô nàng vây quanh Tiketo, chủ động bắt chuyện để được cậu ấy chú ý dù chỉ một chút. Cuộc tán gẫu cứ tiếp tục theo mỗi nụ cười và cái gật gù đáp lời của Tiketo. Các chủ đề lần lượt thay đổi, từ những tin đồn lan man đến kịch nghệ, mốt, món tráng miệng, cuối cùng chuyển sang những vụ án được bàn tán sôi nổi dạo gần đây.

“Nói mới nhớ, hình như lại xuất hiện vụ quỷ ám đấy.”

Dạo này, một số vụ giết người ở trung tâm thành phố London xuất hiện. Một công dân rất đỗi bình thường, vào một ngày nọ đột ngột thay đổi và biến thành kẻ sát nhân. Tên tội phạm được gọi là ‘quỷ ám’ vì đã tàn sát người thân, người quen một cách hung bạo.

Tiketo trầm ngâm lắc ly rượu.

“Vụ án giết người do quỷ ám xuất hiện ngày ngày trên đông đảo các mặt báo ấy. Là vụ việc rất đáng sợ nhưng lại khá thú vị vì nhiều bí ẩn xung quanh.”

Biết được Tiketo có quan tâm, các cô nàng bắt đầu tranh nói.

“Bị quỷ ám hình như là sẽ bị quỷ ăn mất trái tim. Ma quỷ lợi dụng những con người bình thường khi họ yếu đuối, như là những người đáng thương mang bệnh tật và nợ nần.”

“Có vẻ như cả hung thủ và nạn nhân đều là người thân trong gia đình.”

“Thật khủng khiếp, làm tổn thương đến gia đình, quả đúng là ác quỷ nhỉ.”

Tiketo gật đầu đồng ý, bỗng có một cô gái chuyển chủ đề.

“Nhắc đến gia đình, ngài Tiketo mong muốn có một gia đình như thế nào trong tương lai vậy ạ?”

Cuối cùng cũng về vấn đề này rồi, Tiketo cười khổ.

(Ây cha, đến lúc rồi à.)

Giới quý tộc là nơi mà các quý tộc nam nữ gặp gỡ, giao lưu. Và chàng công tử nhà Branch sẽ kết hôn với người như thế nào? Đây là câu hỏi hấp dẫn đối với phụ nữ.

“Ngài Tiketo thích kiểu phụ nữ như thế nào vậy?”

“Ngài muốn kết hôn với mẫu người nào? Điều kiện là gì?”

Các cô gái chen chúc trước mặt Tiketo, cậu đáp lại với nụ cười sảng khoái.

“Có rất nhiều cô nàng hấp dẫn, nhưng thật tiếc là tôi quá bận rộn với công việc của gia đình nên không có thời gian để hẹn hò.”

Lúc ấy, một người đàn ông có đôi mí sụp lướt qua các cô gái và đặt câu hỏi: “Là việc buôn bán trà đúng không?”

Gã buộc tóc cao, mặc bộ vest đắt tiền với chiếc cà vạt lòe loẹt dễ nhận biết.

Gã đứng trước mặt Tiketo cười giả lả.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Rất vui được gặp ngài. Quý công tử Tiketo W. Branch. Tôi là Chihiro Ayagi.”

Tiketo lần theo trí nhớ, dù là lần đầu tiên gặp nhưng cái tên Ayagi không phải xa lạ.

(Người này thuộc tầng lớp lao động nhưng đã được vinh danh với tước hiệu tòng nam tước?)

(Một người đàn ông thuộc tầng lớp lao động được vinh danh với danh hiệu nam tước?)

Cậu nghe được ai đó thì thầm phía sau với giọng điệu chán ghét.

Tiketo đánh giá Ayagi, gương mặt không tệ nhưng không phải là mẫu hình sẽ được tất cả mọi người đón nhận.

Trên trung bình –

Tiketo nở nụ cười điêu luyện trong khi thầm đánh giá.

“Cậu Ayagi, tìm tôi có chuyện sao?”

Ayagi vẫn giữ nụ cười giả lả, dần tiếp cận Tiketo.

“Món trà ‘Silky River’ của nhà Branch được Nữ hoàng ưa thích, được chứng nhận cung cấp cho Hoàng gia. Và bán rất chạy.”

“Đúng vậy. Nhờ ơn Nữ hoàng.”

“Nó còn được bọc bằng lớp giấy bạc, trở thành một món đồ xa xỉ mà chỉ có giới thượng lưu mới có, cũng như là bông hoa trên đỉnh núi* đối với những người thuộc tầng lớp trung lưu và giới lao động. Nếu ngài cho tôi một cơ hội, tôi sẽ mở rộng thị trường tiêu thụ ra với công chúng và chắc chắn túi tiền công tử đây sẽ càng lúc càng nặng hơn.”

*Bông hoa trên đỉnh núi: ý chỉ thứ ngoài tầm với.

Tiketo mỉm cười đáp lại cuộc đàm phán bất ngờ.

“Cậu Ayagi, loại trà mà cậu thích là gì?”

“Vâng?”

“Cho dù một lượng trà nhỏ thì vẫn chứa mùi vị và đặc tính khác nhau. Ngay cả một loại trà cũng có vị khác nhau tùy thuộc vào xuất xứ và thời điểm thu hoạch. Cậu có thể nói cho tôi biết loại trà ưa thích của cậu và nơi sản xuất ra nó chứ?”

“À vâng, cái đó…”

 Tiketo tiếp tục nói với Ayagi đang lúng búng.

“Silky River là cái tên thương hiệu với công ty chúng tôi, là loại trà đen được pha bởi gia chủ tiền nhiệm dành cho người vợ yêu dấu của mình. Chúng tôi đương nhiên cũng muốn mở rộng thị trường nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ bán với bất cứ điều kiện gì. Nếu không phải người đáng để tin tưởng theo nhận định và đánh giá của tôi, thì tôi sẽ không giao quyền quản lý cũng như việc có thể xuất hiện hàng kém chất lượng trôi nổi trên thị trường.”

“Xin đợi một chút đã. Tôi, tôi –”

“Ta có nghĩa vụ bảo vệ thương hiệu thuộc về gia tộc Branch. Trước tiên, hãy học về trà rồi hẵng tới đàm phán, cậu nghĩ sao? Cậu Ayagi?”

Các cô nương đẩy Ayagi phiền toái đang không tìm được câu trả lời thỏa đáng sang một bên.

“WA!!”

Những người phụ nữ vây quanh Tiketo sôi nổi bắt lời, mặc kệ Ayagi chúi dụi.

“Ngài Tiketo, tôi thích nhất trà Silky River số 6 của tôi đó, tôi uống hàng ngày luôn.”

“Còn với tôi là số 14. Độ se vừa phải rất thích hợp uống với sữa.”

“Số 27 cũng ngon. A ~, mỗi lá trà đều cho ra một hương vị khác nhau, tôi không thể chọn ra loại nào là ngon nhất đấy.”

Tiketo cười rạng rỡ.

“Rất cảm ơn các vị. Không còn vinh hạnh nào hơn khi trà của chúng tôi được các quý cô nương đây chọn để dùng vào tiệc trà.”

ĐỪNG CMT HỎI MẬT KHẨU! Đừng chọc nhóm dịch cáu. Hãy bình luận văn minh nhé.

2 Comments

%d bloggers like this: