KTĐMĐ – Chương 4.3
Dịch giả: Đinh Đinh
Cánh cửa mở toan, thiếu gia nhà Branch và vị cha xứ luôn đi theo cậu ta. Tiketo và Juntan. Ayagi bất giác nâng khóe miệng. Tiketo cũng mỉm cười.
“Ối cha, xin lỗi vì đã làm phiền nhé. Juntan, về thôi.”
“Vâng, ngài Tiketo.”
Ayagi hét lên giận dữ với hai người đang xoay lưng bỏ đi.
“NÀY! CHỜ ĐÃ! ĐỪNG ĐÙA NỮA! NHANH CỨU TÔI ĐI!”
Tiketo cười toe toét.
“Nhưng mà không giúp miễn phí được rồi.”
Ayagi tặc lưỡi, muốn mắng mỏ nhưng không thể. Sức mạnh không tưởng từ Reiko bị quỷ như sắp làm gã gãy tay.
“Chó… Được rồi! Tôi sẽ kể tất cả những gì tôi biết!”
“Chunta, giúp đi.”
“Vâng.”
Juntan mạnh mẽ bước lên, phu nhân liếc nhìn Juntan, nhe nanh. Hắn một tay ấn đầu cô ta xuống, một tay vớ lấy tấm ga trải giường cuốn chặt cô lại như gói xác ướp. Rối với lấy sợi dây áo choàng gần đó, buộc chặt bọc chăn và trói vào cột giường. Hắn kiềm giữ quỷ ám chỉ trong nháy mắt.
Ayagi ngây người.
“Cha xứ… Anh, rốt cuộc là cái quái gì vậy? Không phải là một cha xứ bình thường đúng không?”
Gã chưa kịp nhìn hết thì vị cha xứ đã quay đi, miệng cười với Tiketo.
“Ngài Tiketo, đã xong rồi ạ. Có vẻ như người phụ nữ này mới bị quỷ ám thôi.”
“Ừm, có vẻ như là mới.”
“Này, bơ tôi đấy à?”
Có vẻ như vị cha xứ này không có ý định nói chuyện với ai khác ngoài công tử đây. Hắn thậm chí còn không thèm nhìn gã.
Ayagi bực bội thở hắt. Thôi cũng kệ, dù sao gã cũng được họ cứu.
“Thế, quý công tử đây tới có việc gì không?”
“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi về quỷ ám.”
Ayagi cười khổ.
“Cậu nghĩ tôi là thủ phạm đúng chứ. Đám cảnh sát cũng vậy. Họ thẩm vấn rất nhiều lần, cứ như coi người ta là tội phạm và đang điều tra vậy.”
“Không, cậu cũng có phải là thủ phạm đâu. Tôi chỉ nghĩ là cậu có khả năng biết thông tin gì đó về quỷ ám thôi. Tôi muốn nghe từ cậu.”
Ayagi nhìn Tiketo chằm chằm. Đó là một thái độ công tâm, điều hiếm thấy ở những quý tộc thượng lưu. Không đánh giá con người dựa theo giai cấp. Mặc dù là đứng từ trên nhìn xuống nhưng đó lại không phải tất cả.
“Tại sao cậu lại tìm kiếm thông tin quỷ ám?”
“Vì tôi không muốn có thêm người bị hại nữa.”
“Là nghĩa vụ của Quý tộc? Dù sao cũng là dân đen, đối với các người đâu có quan trọng. Quý tộc nhìn xuống dưới và cố gắng giúp đỡ dân đen. Đó chẳng qua là sự tự mãn mà thôi?”
“Ừ. Tự mãn. Nói vì không liên quan đến mình nên làm như không biết là rất dễ dàng. Nhưng điều đó đi ngược lại với quan điểm của người đại diện cho gia tộc Branch, một quý tộc, là ta.”
Ayagi nhún vai, đúng là vị quý tộc ấm áp. Mặc dù nói những thứ tuyệt vời, nhưng lại không thể thực hiện nếu không đủ khả năng. Theo quan điểm của một thường dân, đây là việc hiển nhiên. Tuy vậy, gã biết vị quý tộc này thực sự muốn thực hiện điều đó.
“Phải có một con quỷ trốn đâu đó gây ra các vụ quỷ ám. Ta đang tìm bản thể của nó.”
“Tôi không biết ma quỷ có thực sự tồn tại hay không, nhưng nếu là những kẻ giống quỷ thì có vô số đấy.”
Ayagi đưa thứ bột màu trắng mà vị phu nhân đã uống cho Tiketo.
“Reiko đang dùng thứ này.
“Thuốc?”
“Cô ấy nói đây là loại thuốc dùng để dưỡng nhan, với để xoa dịu tinh thần. Nhưng – đây là thuốc phiện.”
Tiketo nheo mắt.
“Buôn bán thuốc phiện đã bị cấm.”
“Vì bị cấm nên mới đầu tư vào đấy. Đó là loại hình kinh doanh mang rất nhiều lợi nhuyện. Những người không thể mua thuốc phiện đều có triệu chứng cai nghiện và tấn công những người ở gần. Tôi nghĩ thế.”
“Nếu biết điều đó tại sao lại không báo với cảnh sát?”
“Vì nói cũng sẽ không thay đổi được gì. Thuốc phiện mang lại cảm giác khoái trá cho người sử dụng. Dường như những lo lắng sẽ biến mất và thay vào đó là hạnh phúc dâng trào.”
“Đó là thứ hạnh phúc giả tạo. Nếu muốn thay đổi hiện trạng thì không thể dựa vào thuốc phiện mà cần phải đối mặt với nó.”
“Không phải ai cũng mạnh mẽ giống cậu. Những người yếu đuối luôn tìm cách trốn chạy khỏi hiện thực. Người bán và người mua đều biết nó là loại thuốc xấu, họ biết, nhưng họ không thể ngừng lại. Thuốc phiện vừa có hiệu quả nào đó, lại vừa gây nghiện nặng.”
Ayagi nhìn vị phu nhân bị quỷ ám. Mặc dù đã bị kiềm chế nhưng vẫn rất hung hăng. Không còn chút dấu tích nào của Phu nhân công tước xinh đẹp.
“Nhưng có vẻ như đây là một thứ khác so với thuốc phiện thông thường. Không phải là hội chứng cai nghiện thông thường. Giống như mang sức lực của một con quái vật và cả sự hung hăng cũng tăng lên…”
“Cậu biết nơi Công tước phu nhân mua nó không?”
“Nếu anh hỏi người đánh xe, anh sẽ biết. Reiko luôn dùng xe ngựa để di chuyển.”
Tiketo đưa lại cho Ayagi gói bột màu trắng.
“Ayagi, đi báo cảnh sát đi. Cậu đưa họ xem loại thuốc này, nói qua tình hình và những gì cậu biết.”
“Không, không, không, không, tha tôi đi. Nếu tôi mang thứ này theo chắc chắn họ sẽ xem tôi như tội phạm rồi cứ thế mà tống tôi vào phòng giam luôn đấy.”
Hơn nữa lại còn là hiện trường một vụ ngoại tình. Tưởng tượng đến việc bị truy hỏi rồi giải thích tá lả thứ khác nhau cũng đủ làm gã phát ốm.
Không rõ có biết điều đó hay không mà Tiketo cười khẩy.
“Không sao đâu. Cứ đến chỗ thanh tra Usaka, nói là tôi giới thiệu cậu qua đây, anh ta sẽ lo liệu những chuyện khác.”
“Ồ. Cậu cũng có tiếng trong giới cảnh sát cơ à? Quý tộc không chỉ có tài lực mà còn cả quyền lực nữa nhỉ.”
“Không hẳn. Usaka đã chăm sóc tôi từ xưa rồi. Gọi là có quen biết đi.”
Ayagi nhìn kỹ Tiketo. Khác với những quý tộc sống an ổn. Ngay cả khi nhìn thấy quỷ ám cũng không động bước, cứ như thể đã quá quen với việc chìm trong những cảnh hỗn loạn, đổ máu.
“Nhanh đi đi. Nếu cậu bị cảnh sát tóm thì tôi sẽ đến đón.”
Ayagi đảo mắt, bật cười. Mặc dù là được nhờ vả nhưng lại cứ như là chân chạy vặt. Nếu như bị cảnh sát bắt thì cậu trai quý tộc này sẽ tới đón – sẽ là việc khá vui đó chứ.
“Nếu nói vậy rồi thì tôi sẽ đi báo cảnh sát hộ anh. Còn anh định làm gì?”
“Đến cửa hàng mà vị phu nhân công tước này đã mua thuốc phiện.”
Ayagi chặn đứng Tiketo hăm hở đòi lao thẳng đi.
“Việc các anh điều tra về vụ quỷ ám cũng không phải là không ai biết đâu. Cứ như thế này mà đi thì chắc chắn chúng sẽ phòng bị thôi.”
Tiketo cười gian.
“Ta có cách hay rồi.”