KTĐMĐ – Chương 1.2
Dịch giả: Đinh Đinh
Họ thở dài, vì vị quý tộc vừa xuất hiện.
“Cậu vẫn luôn là trung tâm náo nhiệt của những quý cô đây nhỉ, Tiketo.”
Tiketo đặt ly rượu xuống, thẳng lưng chào.
“Ngài Edward.”
Chủ nhân của vũ hội hôm nay, Edward Douglas, vị bá tước sở hữu rất nhiều khu đất rộng lớn xung quanh London.
Cao lớn, áo bành tô cao cấp, nét mặt thanh thoát, bộ râu rậm quanh miệng, một quý tộc điển hình.
Lần đầu tiên ra mắt giới thượng lưu vào năm 20 tuổi, Tiketo đã rất lo lắng và Edward là người đầu tiên tới bắt chuyện với cậu.
Tiketo cúi chào lịch sự.
“Cảm ơn vì ngài đã mời tôi tới buổi tiệc tối nay. Không ngoài sở liệu, các buổi dạ vũ của ngài Edward luôn rất thành công.”
“Cảm ơn cậu, Tiketo. Khi nghe được cậu chủ trẻ đại diện cho gia tộc Branch đến tham dự, có rất nhiều quý cô cũng tham gia. Nhờ đó mà đã thu được rất nhiều tiền quyên góp.”
Dạ vũ này còn gọi là tiệc từ thiện, có nhiệm vụ thu gom tiền quyên góp từ các quý tộc tới tham gia và giao lại chúng cho tổ chức từ thiện.
“Số tiền quyên góp sẽ được sử dụng như thế nào ạ?”
“Ta dự định giúp đỡ trại trẻ mồ côi Bernard. Tôi muốn hỗ trợ những đứa trẻ kém may mắn và cho chúng môi trường giáo dục tốt. Chính những đứa trẻ đó sẽ trở thành tương lai của Anh quốc. Trẻ em là kho báu quốc gia mà.”
Tiketo đồng ý từ tận sâu đáy lòng.
“Vâng. Đúng là ngài Edward. Người hiện thân là Noble’s Obbligato*.”
*Noble’s Obbligato: Nghĩa vụ Quý tộc
Nghĩa vụ Quý tộc chính là trách nhiệm của quý tộc. Lý tưởng của giới quý tộc chính là những người có địa vị xã hội cao cần đảm đương nhiều nghĩa vụ, hành xử như những tấm gương vị tha và kiểu mẫu hơn là cư xử một cách ích kỷ.
“Cậu Tiketo cũng đã quyên góp một khoản lớn. Ta rất lấy làm cảm kích.”
“Tôi chỉ làm theo Nghĩa vụ Quý tộc mà ngài Edward đã dạy cho tôi thôi. Tôi đang nỗ lực để có thể giống như ngài. Ngài chính là hình mẫu mà tôi hướng tới.”
Edward là một trong những quý tộc kiểu mẫu đối với Tiketo, người luôn tìm cách trở thành một quý ông xứng danh gia tộc Branch.
Tiketo nhận thấy Edward đang nhìn chằm chằm vào mặt cậu, khi cậu dùng sự tôn kính hướng tới ông ấy.
“… Có gì trên mặt tôi sao?”
“À không, thất lễ rồi. Ta chỉ tò mò về chiếc khuyên tai cậu đeo thôi.”
Tiketo à một tiếng rồi bất giác sờ vào hoa tai bên phải.
“Đây là di vật của cha tôi. Tôi nghe nói rằng đây là một loại đá quý mang tên Red Beryl.”
“Có rất nhiều dòng đá quý màu đỏ, nhưng màu như thế này quả thực rất hiếm. Ta có thể xem một chút được chứ?”
Tiketo gật đầu cười.
“Vâng, tất nhiên rồi ạ.”
Cậu lựa hướng xoay để ngài Edward có thể nhìn thấy. Khi ông ấy tiến gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở, cậu nghe tiếng thì thầm.
“Là một màu đỏ quyến rũ… Rất hợp với cậu Tiketo xinh đẹp quý phái đấy.”
Ngay lúc đó, một bàn tay to lớn đeo găng đen nắm lấy bả vai Tiketo và kéo cậu ra khỏi Edward.
“Wa!”
Tiketo lảo đảo dựa vào lồng ngực nở nang phía sau, bắt gặp Juntan cười lấp lánh.
“Ngài Tiketo, tôi tới đón ngài về.”
Tiếng la hét của các cô nàng vang vọng.
KYAAA
“Người đi đón tới rồi –”
“Ngài Juntan! Yann~ Lúc nào cũng chói lóa ~”
“Cha à, hôm nay người vẫn đẹp tựa thiên thần ~” (Cha ở đây là gọi Cha xứ nha)
Tiketo khó chịu.
(Chỉ là tới đón mình thôi mà sao cứ làm như là nhân vật chính vậy không biết.)
Mặc dù có chút phát bực, nhưng Tiketo cũng không phủ nhận việc mọi người hào hứng. Juntan được gọi là thiên sứ vì nụ cười lung linh và vẻ ngoài ngây thơ, với ảo giác có đôi cánh trắng muốt gắn trên lưng. Nụ cười duyên dáng, thân hình cao ráo, rắn rỏi ăn nhập với bộ vest và chiếc cà vạt, người chỉ cần xuất hiện là sẽ mạnh mẽ thu hút ánh nhìn của người khác.
Bên cạnh vẻ ngoài nổi bật, chức danh linh mục dường như làm nức lòng phái đẹp. Nói về thứ giống linh mục nhất trên cơ thể người này, chắc là cây thánh giá đeo nơi cổ.
Cậu chủ mĩ mạo nhà Branch và bên cạnh là cha xứ đưa đón vốn là đặc sản của giới thượng lưu, hai tạo vật luôn khiến phái nữ mê đắm. Mặc dù không phải là quý tộc nhưng dường như cấp bậc của vị linh mục này đang tăng vọt trong bảng xếp hạng ‘Người đàn ông bạn muốn được ôm ấp’.
Tiketo nghiến răng nhưng vẫn nở nụ cười mỉm nói với vị cha xứ mới xuất hiện.
“Chunta, không nên vào đại sảnh chứ. Chẳng phải ta đã nói ngươi nên đợi bên ngoài sao?”
“Thật xin lỗi. Vì cũng sắp tới giờ về, và ngoài trời còn đang lạnh nữa, tôi muốn mang cho ngài áo khoác nên đã tự ý đi vào.”
Trên tay anh ta là chiếc áo khoác lông thú của Tiketo.
Giọng nói ngưỡng mộ từ các quý cô lần nữa vang lên.
“Cha xứ à, người thật dịu dàng.”
“Tôi cũng muốn được người mang áo khoác cho ~”
Tiketo âm thầm tặc lưỡi, hướng về phía Edward.
“Ngài Edward, thật xin lỗi nhưng có vẻ tôi sẽ phải về rồi. Xin hãy tha thứ cho sự thất lễ của tôi khi rời đi đột ngột như thế này.”
“Cảm ơn vì đã tới dù công việc bận rộn, cậu Tiketo. Tôi sẽ lại gửi lời mời, hy vọng lúc đó cậu vẫn bớt chút thời gian.”
“Vâng, đương nhiên rồi ạ.”
Juntan trải chiếc áo lông thú để Tiketo mặc lên người. Các cô nàng hít sâu khi chứng kiến động tác trôi chảy của hai người. Tiketo nói với những người đang có mặt với nụ cười tươi tắn.
“Vậy thì, xin tạm biệt.”
Phái nữ tiếp tục nhìn theo bóng dáng hai người rời đi.
“Ngài Tiketo được thiên sứ đưa đi rồi ~”
“A~ được nhìn hai người đó đúng là diễm phúc mà ~”
—–
Thành phố sương mù London, đúng như tên gọi, là thành phố được bao quanh bởi sương mù dày đặc. Những cơn mưa cứ tạnh lại bắt đầu tí tách, sương giăng lối khiến tầm nhìn kém đi. Từng hạt nước từ trời cao rơi xuống tấm kính chắc gió của chiếc ô tô đen chạy trong sương đêm.
“Lại mưa à?”
Tiketo ngôi trên ghế phụ lẩm bẩm thở dài. Mưa làm mát bầu không khí và cái lạnh về đêm dường như trở nên càng khắc nghiệt. Tiketo không thích lạnh. Juntan giữ vô lăng, siết chặt đầu ngón tay lạnh ngắn trong chiếc áo khoác đột nhiên nói:
“Ngài sẽ kết hôn sao?”
Tiketo cau mày nghi hoặc.
“Gì? Sao tự dưng hỏi thế?”
“Ngài được rất nhiều cô gái vây quanh mà. Có người nào mà ngài để ý không?”
“Chậc, ta nói cho mà biết, ta tham gia mấy cái vũ hội này không phải để tìm đối tượng kết hôn mà là để nâng cao thanh danh của gia tộc và trả ơn với cha mẹ, người đã không ngần ngại gì mà đeo thêm gánh nặng là ta thôi.”
Khi người đại diện gia chủ được đánh giá tốt, đồng nghĩa với danh tiếng của gia tộc Branch cũng được nâng cao. Vì vậy Tiketo mới ngày ngày phấn đấu trở thành quý ông hoàn hảo.
“Nhưng, chắc cũng sẽ có một vài người thực sự nghiêm túc. Ngài sẽ làm gì nếu có người chính thức ngỏ lời với ngài?”
Tiketo khịt mũi.
“Cũng có khá nhiều người chỉ muốn địa vị và sự giàu có của gia tộc Branch. Và bởi vì… họ không biết. Nếu họ ở bên cạnh ta, họ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu biết điều đó rồi, sẽ không còn ai muốn kết hôn với ta nữa đâu.”
Nếu trở thành người thân với Tiketo, thì đồng nghĩa với việc tính mệnh ngươi cũng sẽ bị nhắm tới, chúng sẽ không buông tha, thậm chí cả với bé gái. Tiketo không muốn lựa chọn một tương lai mà chỉ có thể nhìn thấy sự bất hạnh như thế.
“Ta sẽ không kết hôn.”
“Vậy ạ.”
Lời đáp của Juntan có chút hào hứng.
“Gì? Sao lại cười?”
Nắm tay vẫn đặt trên vô lăng, xoay người sang Tiketo, Juntan trả lời: “Tôi không sợ đâu. Tôi cũng là mục tiêu bị bao nhiêu kẻ nhắm vào mà.”
Gương mặt Tiketo phản chiếu trong đôi mắt ất. Thẳng thắn và rõ ràng.
“Ê, nhìn đằng trước đi. Nguy hiểm đấy.”
“Xin lỗi ngài.” – Juntan hướng mắt về phía trước.
Tiketo giả vờ nhìn ra bên ngoài và bắt gặp hình ảnh phản chiếu của Juntan qua cửa sổ xe hơi.
Nhiều người bị thu hút bởi diện mạo gọn gàng, thân hình rắn chắc và vẻ ngoài đẹp như điêu khắc. Cậu biết anh ta khá nổi tiếng với nữ giới, né tránh mọi thứ bằng nụ cười, vì là một linh mục, nhưng lại buông lời tán tỉnh với Tiketo để tiếp cận cậu.
(Tên này… Thực lòng muốn vậy à?)
Tôi muốn ngài.
Đối phương đưa ra yêu cầu như vậy, cậu chấp nhận điều kiện và lập một khế ước, cứ như vậy hắn đi theo cậu. Tiketo đã phải tự hỏi liệu hắn thực sự nghiêm túc hay không.
Tuy nhiên cậu lại không biết nên đối diện với sự chân thành ấy như thế nào nên đã gian lận một chút.
Xe chạy tới con đường với những cột đèn, một tiếng còi lớn vang lên.
Trước mặt họ là nhiều vị cảnh sát mặc đồ đen, một số cảnh sát đang khám xét từng chiếc xe và từng người qua đường quanh đó.
“Sao thế?”
“Có vẻ như là một cuộc kiểm tra của bên cảnh sát ạ.”
Xe phanh lại và một viên cảnh sát lao tới.
“Vâng, vâng, cái xe đằng kia, dừng lại! Đây, đây, này là xe xăng Ford đúng chứ? Đẹp ghê, sang ghê!”
Juntan kéo cửa sổ xuống, bắt chuyện với viên cảnh sát.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Có một vụ án mạng mới xảy ra gần đây. Chúng tôi cần phải điều tra những người xung quanh. Ngay cả quý tộc cũng không được miễn trừ, vì vậy xin hãy để tôi xem xét bên trong xe.”
Tiketo mới ướm đáp lời thì đã có một giọng trầm thấp phát ra từ phía sau viên cảnh sát.
“Oki, xe đấy không cần đâu.”
Thanh tra Usaka, choàng chiếc áo dài, xuất hiện với điếu thuốc cháy dở trên tay.
Oki bất mãn làu bàu.
“Nhưng chính ngài bảo phải dừng tất cả những người qua đường và hỏi họ mà. Còn bảo không có ngoại lệ nữa. Chẳng lẽ chỉ vì quý tộc giàu có mang cái xe dư dật như này mà bỏ qua ấy ạ?”
“Là người quen của tôi nên tôi sẽ trực tiếp nói chuyện.”
“Ngài lại nói thế, chẳng lẽ ngài Usaka lại sợ hãi giai cấp hay danh tiếng sao ạ? Chẳng lẽ lại không dám ngẩng đầu ngay cả với một nhạc gia nổi tiếng hay sa—”
“Oki”
Usaka nhìn đăm đăm cấp dưới của mình và nói: “Đi khám nghiệm tử thi đi. Còn chần chừ nữa, thì cậu sẽ phụ trách toàn bộ những xác chết sẽ xuất hiện ở London trong tương lai.”
Oki vội vã chạy biến.
Tiketo xuống xe, mỉm cười với viên thanh tra.
“Ngài vất vả rồi thanh tra Usaka, làm việc tới tận khuya thế này.”
“Cậu cũng vậy đấy Tiketo. Bộ dáng đấy là mới đi dạ hội về hả?”
“Đúng thế.”
“Đều đều mỗi tối, không thấy mệt nhỉ.”
“Xã giao là công việc không thể thiếu của quý tộc mà. Vậy là án mạng về tội phạm bị quỷ nhập đúng không?”
Usaka nheo mắt.
“Nhanh nhạy đấy.”
“Mỗi tối tới các buổi dạ hội hoàn toàn không phải để tiêu tốn thời gian đâu thanh tra Usaka. Tôi nghe được rất nhiều thông tin từ nhiều người khác nhau. Lại là một vụ giết hại thành viên trong gia đình đùng không?”
“Ừ, thủ phạm là người mẹ.”
Gương mặt Usaka nghiêm lại.
“Nhưng không phải vì thủ phạm đã chết mà kết thúc… Nên ngài Usaka mới phải huy động lực lượng để nghe ngóng tình hình xung quanh, phải không? Vụ án này vẫn tiếp diễn.”
“… Tại sao lại tiếp tục?”
“Cho dù người bị quỷ nhập có chết đi thì con quỷ vẫn còn sống. Phải tìm ra bản thể thật của con quỷ đã sai khiến người khác đi giết người chứ.”
Usaka nghi ngờ nhìn Tiketo: “Tiketo, cậu thật sự cho rằng có quỷ sao?”
Tiketo khẳng định: “Có chứ.”
“Cơ sở?”
“Không có bằng chứng là chúng không tồn tại mà! Vậy người bị quỷ ám ấy xuất hiện ở đâu vậy? Vào lúc nào? Hoàn cảnh? Tình trạng?”
“Tôi không cung cấp thông tin điều tra đâu.”
Usaka cắt ngang cuộc nói chuyện, lạnh lùng cự tuyệt Tiketo đang sấn lại.
“Tiketo, đừng có thò đầu vào chuyện này. Đây không phải chỗ để chơi đâu. Cậu sẽ mất mạng đấy. Ở yên trong dinh thự đi.”
Tiketo đáp lại bằng một nụ cười trước lời cảnh báo đầy đe dọa.
“Cảm ơn lời khuyên của ngài, thanh tra Usaka.”
Vị linh mục cúi chào Usaka và khởi động xe.
Usaka thì thầm khi nhìn chiếc xe chạy xa dần.
“… Cậu ta kiểu gì cũng mó tay vào cho xem.”