Q1: Dân tộc học – Chương 1.10

Naoya giật mình quay người lại. Rèm cửa đóng kín nên không cách nào nhìn thấy ngoài ban công.

Naoya và Takatsuki gần như đứng dậy cùng một lúc, đi về phía ban công.

Takatsuki kéo mạnh rèm cửa ra.

– Chậc!

Naoya nín thở trong nhất thời.

Một dấu bàn tay in trên cửa kính. Nhớp nháp, màu đỏ như máu.

Ngoài ban công không một bóng người. Ban công trống rỗng, không khác gì mấy so với lúc trưa.

Naoya không thèm để ý đến những giọt chảy xuống từ dấu tay đỏ đó, cậu kéo cửa ban công, bước ra ngoài.

Không nghĩ ngợi gì, cậu chạm thử vào vách ngăn với căn phòng kế bên ở ngoài ban công.

Quả nhiên, vách ngăn đúng ra phải được cố định vững vàng lại dễ dàng tháo ra được.

Cùng lúc đó, cậu cảm nhận được có người ở ban công phòng kế bên. Có âm thanh bước chân hối hả chạy vào phòng, âm thanh đóng cửa lại.

Quả nhiên, không phải do hồn ma.

Mà là con người làm.

– Đứng lại!

Naoya nhảy qua ban công phòng kế bên, đuổi theo tên tội phạm đang bỏ chạy kia. Cả căn phòng tối đen không hề bật đèn, tên tội phạm có lẽ muốn mở cửa phòng để bỏ chạy ra ngoài. Tệ thật. Nếu cứ để thế tên đó sẽ trốn đi mất.

Ngay đúng vào khi tên tội phạm mở cửa, bỏ chạy ra ngoài.

“Tránh ra!” – Giọng nói mang theo vẻ bực mình của tên tội phạm vang lên.

Naoya sững người lại. Có lẽ nào. Có lẽ nào Takatsuki đã chạy ra phía ngoài phòng Nanako đứng  chờ tên tội phạm đó à. Không được, dù như thế nào thì việc đó cũng bất khả thi. Người được nuôi dưỡng như đại thiếu gia đó làm sao có thể chặn lại được.

Naoya vội vàng chạy từ hành lang ra ngoài.

Đùng – một âm thanh nặng nề vang lên, sàn nhà run chuyển.

A, quả nhiên – Naoya ôm suy nghĩ đó trong đầu, nhìn xuống người đàn ông nằm sải lai trên sàn nhà.

Và —- cậu chỉ có thể mở to mắt ngạc nhiên.

Người nằm dài trên sàn nhà không phải Takatsuki.

Cơ thể rắn chắc. Gương mặt được người người yêu thích.

Là Yamaguchi của công ty bất động sản.

Takatsuki đứng ở đó, mỉm cười, vừa chỉnh lại ống tay áo khoác.

– Th, thầy…..? Lúc, lúc nãy, là chuyện gì………..?

– Chuyện gì, vật ngã?

– Vật ngã?

– Là Ken đã dạy thầy kỹ thuật tự vệ đó. Thầy nha, nhìn vậy thôi chứ cũng khoẻ lắm đấy!

E hèm, Takatsuki tự hào nói.

Ken là ai – Cậu rất muốn hỏi cái này. Hình như chủ nhà sống ở tầng dưới nghe thấy động tĩnh nên đi lên xem thử tình huống trên này.

Sau khi nhờ chủ nhà gọi điện cho cảnh sát, trong lúc chờ đợi, cậu xem thử tình trạng Yamaguchi đang nằm một chỗ kia. Dù bị quật ngã nhưng cũng không đến nỗi bất tỉnh, có lẽ trong thoáng chốc không thể nào cử động nỗi thôi.

– Tại sao người của công ty bất động sản lại hù doạ khách hàng của mình chứ…..

Naoya chán ngán nhìn Yamaguchi. Vẻ mặt đau đớn, Yamaguchi né tránh ánh nhìn của Naoya. Mà thôi, tường tận sự việc để cảnh sát điều tra cũng được.

Takatsuki cũng giống như Naoya nhìn Yamaguchi, nói.

– Do anh để ý tới Katsuraki đúng không nhỉ?

-Hả?

Naoya mang vẻ mặt khó hiểu nhìn Takatsuki. Cậu hoàn toàn không hiểu lý do tại sao. Cũng không phải là học sinh tiểu học thích bắt nạt người mình thích.

– Là bởi vì, cái người này nha, chẳng phải anh ta sống ở gần đây sao. Khi Katsuragi bỏ chạy đến cửa hàng tiện lợi trong buổi tối đó, chẳng phải cô ấy đã nói là đã gặp được Yamaguchi và ở nhờ một đêm sao? Thầy cảm thấy chuyện đó chẳng phải là quá trùng hợp rồi à.

– …… vậy là, vào lúc đó thầy đã biết mọi chuyện là do người này gây ra rồi à?

Cậu nhớ lại những gì Takatsuki làm và nói lúc trưa, hình như là thầy ấy cứ cố tình nhắc tới hồn ma, hồn ma. A, với người cả ngày chỉ toàn nhắc mấy cái hiện tượng kỳ quái thì khó mà phân biệt được là họ cố tình hay thực sự nói thế hay không….. Lúc này nghĩ lại, cậu thấy có lẽ thầy ấy đang diễn trước mặt Yamaguchi.

– Cũng không hẳn là lúc đó, trước đó nữa kìa. Chính xác thì vào lúc thầy nói trên vách tường có dấu vết cào xước, người này đã hơi dao động rồi.

Nghe Takatsuki nói, nét mặt Yamaguchi hiện lên vẻ nao núng, chột dạ.

Takatsuki cười xấu xa, nhìn Yamaguchi.

– Anh không cố ý làm vách tường bị xước đúng không? Là một nhân viên công ty bất động sản, đương nhiên là không muốn làm sản phẩm của mình bị hư hỏng gì nhỉ. Vậy nên, anh đã rất cẩn thận… Về việc đó, chắc anh để giấy hay gì đó trên mặt tường, sau đó mới dùng tay cào, phải như không? Chính thì thế, Katsuragi mới nghe được âm thanh rất rõ ràng, mặc dù trên tường không hề có dấu vết rõ cả. Mà hình như anh dùng lực hơi quá nhỉ. Nên ấn xuyên qua cả tờ giấy làm lưu lại vết xước — Người có thể vào căn phòng đó để có thể làm những chuyện như gõ vào tường hay cào vách tường để tạo nên âm thanh như thế, chỉ có chủ nhà hay nhân viên bất động sản mà thôi. Tôi nghĩ chắc chỉ có anh Yamaguchi làm những điều đó thôi. Khi nãy lúc đến văn phòng, ở đó có một cô gái tóc dài nhỉ. Anh đã nhặt tóc rụng của cô ấy và đặt vào trong phòng của Katsuragi, tôi nói đúng không. Chắc anh Yamaguchi cũng có thể lấy được chìa khoá phòng của Katsuragi, còn không thì cũng có thể đi từ phía ngoài ban công.

Nói cũng đúng, phía trước ban công phòng Nanako là cây hoa anh đào do căn hộ bên cạnh trồng. Bóng cây đã chắn phía trước làm cho ngoài đó tối đi nên có thể núp được, như vậy dù có đứng ở ngoài đó cũng sẽ không bị phát hiện mà có thể đi đi lại lại ở ban công.

– Thầy, vậy còn, dấu tay màu đỏ khi nãy? Cái đó thì làm như thế nào ạ?

 Cả hai tay của Yamaguchi đều không hề có vết dơ. Với cái dấu đỏ như thế thì đáng lý ra cả hai bàn tay đều phải dính mực chứ.

– Dấu đó thì có lẽ do anh ta đã chuẩn bị sẵn trước một tờ giấy có dấu bàn tay màu đó, sau đó để lên cửa kính và đập mạnh vào. Nếu là thầy thì thầy sẽ làm như vậy. Khi em dùng bao tay thì sẽ tốn thời gian để gỡ ra, mà còn có khả năng để bị dính bẩn vào quần áo và tay không chừng nữa. Ngoài ra, nếu chúng ta tìm kỹ ở con đường phía dưới có thể sẽ tìm thấy tờ giấy đó. Mà nhiều khi nó đã bị gió thôi bay mất rồi cũng nên.

Yamaguchi bị nói trúng tim đen, ánh mắt lảng đi chỗ khác. Có vẻ như những lời của Takatsuki đã đoán đúng rồi.

– Thật ra thì sau khi in dấu tay xong, chắc anh ta còn định trốn ở căn phòng kế bên một lát. Chỉ là Fukamachi lại không hề hoảng sợ mà chạy thẳng qua ban công kế bên để đột kích, làm anh ta cảm thấy bất an nên đã bỏ chạy —- Nè, sao Fukamachi lại nghĩ rằng đó không phải là do hồn ma gây ra vậy?

– Chuyện đó thì………….. À, tự dưng em cảm thấy vậy.

– Tự dưng cảm thấy? Nhưng mà em, ngay từ đầu đã nghi ngờ lời nói của Yamaguchi đúng không?

Lần này đến phiên Naoya chột dạ, nhìn Takatsuki.

Takatsuki hơi khom người, tiến đến gần mặt Naoya nhìn rồi nói tiếp.

– Từ lúc Yamaguchi để chúng ta xem căn phòng kế bên nhỉ? Ánh mắt Fukamachi khi nhìn Yamaguchi, có gì đó hơi là lạ đấy. Thỉnh thoảng lại liếc mắt……. Nè nè, sao em lại nghĩ người này có vấn đề, em có chứng cứ gì thế?

Gần quá. Cảm giác khoảng cách của người này với đối phương quá kỳ cục rồi.

Nhưng, tại sao cậu lại không thể né tránh ánh mắt của Takatsuki.

Lại nữa, đôi mắt của Takatsuki lại đổi sang màu chàm. Cậu cứ như bị hút vào trong đôi mắt có màu sắc của bầu trời đếm ấy, cậu nhìn sâu vào trong mắt Takatsuki. Đâu đâu cũng là một màu xanh đậm.

Không thể nào ——- rời mắt được.

– Nè, Fukamachi —- Em có thể trả lời câu hỏi của thầy không?

– Chuyện đó….. Bởi vì lúc đó, người này đã nói dối ạ.

Đến khi nhận ra, Naoya đã lỡ nói ra hết sự thật với Takatsuki.

Chớp chớp – Takatsuki chớp mắt lần nữa. Vào lúc đó, đôi mắt của Takatsuki đã không còn màu của bầu trời đêm nữa, Naoya chợt bừng tỉnh.

Lúc nãy, bản thân cậu lại lỡ nói ra những lời không được phép nói ra mất rồi.

Nếu mà thầy ấy hỏi tại sao cậu lại biết là nói dối thì thôi rồi. Tệ thật.

– A, à thì, em, có hứng thú với những thứ như quan sát con người! Em quan sát thái độ và trạng thái của đối phương, từ những thứ đó, bằng cách nào đó mà em biết được ạ. Nếu mà phải nói là có bằng chứng gì thì thực sự em không thể nào trả lời rõ ràng được. Việc đó….. “Người này đang nói dối ha” – đại loại là như thế thôi.

Trước khi bị tiến vào sâu hơn, cậu phải gấp rút sắp xếp câu trả lời để bảo vệ ranh giới của bản thân.

Thẳng thắn mà nói, với câu trả lời như thế này, cậu không nghĩ có thể lừa được đối phương. Bởi vì chính Takatsuki cũng quan sát đối phương rất kỹ càng. Cậu không hề nghĩ lúc trưa lại bị thầy ấy nhìn thấu như thế.

– Vậy à. Quan sát con người, à —– Quả thật, em có ánh mắt nhìn người rất sắc bén a. Có thể nhìn ra người ta có nói dối không, thầy thấy điều đó thực sự quá tuyệt vời.

Khi nói những lời đó, Takatsuki thôi không cúi người đến sát gần để nhìn Naoya nữa.

Vẫn như mọi khi, với sự cách biệt về chiều cao, Takatsuki nhìn Naoya, cười nói.

– Aa, lần này để Fukamachi làm trợ thủ cho thầy thực sự quá đúng đắn! Fukamachi vừa có thường thức, vừa biết đọc bản đồ, lại còn có ánh mắt quan sát tốt nữa chứ, à mà còn can đảm nữa. Nhờ em không do dự, đột kích từ phía ban công nên thầy mới có thể bắt lại được Yamaguchi đang định chạy trốn ở phía hành lang nha. Đây là công trạng của em đó, Fukamachi.

Vào lúc đó, cậu nghe thấy được tiếng còi xe cảnh sát từ xa. Chắc chủ nhà sống ở phía dưới đã thông báo với cảnh sát nên họ tới đây.

Khi nghe được âm thanh đó, Yamaguchi đang nằm ngã dưới sàn như muốn bật dậy.

Chỉ là, Takatsuki dùng đôi chân thon dài của mình ấn bả vai anh ta xuống.

– —– Anh Yamaguchi à. Cho đến khi có người đến đón thì mong anh cứ như hiện tại nằm yên giúp tôi. Không ngồi dậy, không bỏ chạy, cũng không cử động, được chứ?

– Đ, được…….

Đối diện với nụ cười hòa nhã, chỉ là lời nói kèm hành động không một chút khoan dung nào, Yamaguchi nằm dài xuống sàn nhà lại.

Nhìn một Takatsuki như thế, Naoya cảm thấy người này thật sự rất khó hiểu. Là một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, hay là một người lớn điềm tĩnh, cậu hoàn toàn không thể phân biệt được.

Vài ngày sau đó, Naoya lại được gọi đến phòng nghiên cứu của Takatsuki.

Việc đưa số điện thoại di động cho Takatsuki để có thể tiện liên lạc lúc làm thêm vào mấy hôm trước có vẻ không ổn chút nào khi, mà trên thực tế thì “Sau giờ học, em có thể đến phòng nghiên cứu không?” – Cậu đã bị trực tiếp gọi đi mà người gọi thì không có chút gì là ngần ngại trong đó.

Đến phòng nghiên cứu, cậu được kể lại tường tận sự việc vụ án xảy ra ở phòng của Nanako.

Sau khi bị cảnh sát dẫn đi, Yamaguchi đã thẳng thắn nhận tội.

Đúng như lời Takatsuki, Yamaguchi để ý đến Nanako khi cô đến chỗ mình tìm phòng thuê, anh ta cố ý giới thiệu cho Nanako một căn phòng có phòng trống kế bên, đợi sau khi Nanako chuyển nhà xong xuôi, an ổn hết liền lén lút vào căn phòng trống kế bên để giả ma. Anh ta cố ý hù dọa Nanako để rồi sau đó tình cờ giúp đỡ, nhân cơ hội để tạo quan hệ tốt với Nanako.

– Chỉ, chỉ vì như vậy, em không hiểu tại sao anh ta có thể nghĩ rằng làm như thế thì có thể có được cô ấy.

Thấy Naoya xoa xoa đầu, lầm bầm, Takatsuki cười phá lên.

– Nhưng mà, cách này cũng rất là được đấy chứ? Thực tế, tối đó khi giúp đỡ Katsuragi ở cửa hàng tiện lợi, cô ấy cũng đã không hề mang ác cảm gì với Yamaguchi nữa. Khi mà con người ta bị đuổi đến giới hạn cuối cùng thì họ thường dễ mềm lòng với lòng tốt đấy.

– Tồi tệ, thật sự tồi tệ.

– Về việc đó thì thầy đồng ý với em. Hoàn toàn không quân tử tí nào, một hành động bỉ ổi.

Nếu lúc đó Nanako không nhờ sự giúp đỡ từ Takatsuki, có lẽ cô ấy đã qua lại với Yamaguchi không chừng. Cô ấy hoàn toàn không nhận ra mọi việc đều do Yamaguchi gây ra. Thật tồi tệ.

Trên tay cầm cốc cacao mùi hương ngọt ngấy, chất đầy kẹo marshmallow, Takatsuki nói tiếp.

– Sắp tới, có thể Katsuragi sẽ rời khỏi căn phòng đó đấy. Em ấy đã tìm được người ở cùng, đợi đến khi tìm được nhà nữa sẽ chuyển ra.

– Ừm, tốt hơn là nên làm như thế.

Cầm trên tay cốc in hình Đại Phật, Naoya gật gật đầu.

Cuối cùng thì không hề có hồn ma nào cả, thay vào đó là một tên ở công ty bất động sản lén lút theo dõi. Cho đến khi tâm trạng cô ấy bình tĩnh lại, đúng là không nên ở một mình trong thời gian này.

– A à, mọi chuyện như thế, thật chán quá đi thôi! Cuối cùng thì vụ việc lần này không phải chuyện kỳ quái gì cả. Đáng tiếc quá đi, thầy đã cho rằng lần này có thể gặp được, vậy mà…..

Nghe được mấy lời Takatsuki lẩm bẩm như đáng tiếc này kia, có lẽ cậu phải đâm thẳng rằng “như vậy là bất lịch sự đó thầy”.

Mà thôi, giờ cậu cũng đã không còn là người đảm nhiệm thường thức cho Takatsuki nữa rồi.

Gọi cậu đến vào hôm nay, chủ yếu Takatsuki muốn cho cậu biết rõ tường tận sự việc. Với cách làm việc này thì thầy ấy là một người khá nghiêm túc.

Sau khi uống hết ly cafe này, đứng dậy, cậu sẽ rời khỏi căn phòng này. Sau đó thì giữa Naoya và Takatsuki sẽ trở về như ban đầu. Một bên là giảng dạy, đứng trên bục giảng, một bên là ngồi trên ghế nghe giảng. Đối với người này, có lẽ cậu giữ khoảng cách như vậy là tốt nhất. Cả việc tiến sát đến gần rồi nhìn chăm chú, hay việc được mời nước ở đây, tất cả đều không còn. Cũng tạm biệt cả cái cốc hình Đại Phật này.

—— Đó là những gì cậu nghĩ tới.

– À, mà nè, Fukamachi. Thật ra là có một trường hợp muốn được tư vấn mới gửi tới.

Vừa nói, Takatsuki vừa kéo notebook về phía mình.

Takatsuki hướng về phía Naoya – người xém chút là phun cafe ra, vừa mỉm cười vừa cho cậu xem nội dung trên email.

– Thầy muốn nhanh chóng đi hỏi chuyện người này. Fukamachi, khi nào thì em có thời gian rảnh vậy?

– ……. Sao ạ? Lịch trình của em……..?

– Bởi vì, chẳng phải em đã nói là làm thêm cho thầy sao, Fukamachi?

– Nếu là làm thêm thì chẳng phải đã xong rồi sao ạ? Em nghĩ chỉ có một lần đó thôi chứ ạ!

– Cái gì mà chỉ một lần thôi, thầy không nhớ là mình đã từng nói như vậy?

Takatsuki mang vẻ mặt ngạc nhiên, nói.

Naoya mơ hồ nhớ lại. Nghĩ lại, lúc đó, Takatsuki không hề nhắc gì tới thời hạn làm thêm dù chỉ một lần. Cái người này đến cuối cùng thì tính thuê mình đến khi nào đây.

– Dù thầy có nói như vậy đi chăng nữa, em cũng chỉ tính làm một lần đó thôi ạ. Hơn nữa, nếu là làm thêm, em đang tìm một công việc bình thường khác. Còn về việc này thì thầy hãy nhờ bạn học khác đi ạ. Em uống xong sẽ về ngay.

– Ha, thầy không chịu đâu, với thầy thì Fukamachi được hơn những bạn khác nhiều!

Cậu suýt phun cafe lần nữa.

– ……. Bộ thầy là con nít à! Thầy không thể nói chuyện đàng hoàng chút nào à, thầy là phó giáo sư đó! Thầy có thể nói chuyện như là một học giả được không vậy.

– Ê —- Nói chuyện đàng hoàng à…….. À thì, “Sau khi suy xét tính thiết yếu và thích hợp thì kết quả thầy có được là việc hỗ trợ nghiên cứu của thầy không ai thích hợp hơn Fukamachi”?

– A, không được, thầy thay đổi cách diễn đạt thì cuối cùng cũng cùng một nội dung như lúc đầu, điều đó không thể. Với cả, em nói cái này, những sinh viên có thường thức và có thể đọc được bản đồ chất cao như núi á!?

– Nhưng mà, những sinh viên đó đâu có ai được như Fukamachi đâu, đúng không? Điểu mà thầy muốn là, khả năng nhận ra lời nói dối kìa.

Lời nói của Naoya mắc kẹt lại. Không nói gì đó quá bất thường thực sự rất đúng đắn.

Cậu nhìn xuống cốc sứ, cafe trong đó chỉ còn lại khoảng một phần ba. Cậu nên một hơi uống hết rồi đứng dậy ra về. Chỉ là, nếu lúc này cậu cứ giữ im lặng thì lần sau chắc chắn sẽ lại bị nói những lời kỳ hoặc nữa, tại thời điểm này, cậu cảm thấy mình cần phải nói rõ ra.

— Takatsuki đã nói, là muốn khả năng nhận ra lời người khác nói dối hay không của Naoya.

– …… Thầy không cảm thấy khó chịu à? Về em.

Trong lúc nhất thời, Naoya thốt ra câu hỏi như vậy.

– Hả? Khó chịu? Sao lại phải vậy?

Takatsuki nghiêng đầu thắc mắc. Nhìn như chú chó Victor.

– Bởi vì, bình thường thì…. Nếu có người nói mình có thể nhận ra ai đó đang nói dối, mọi người sẽ cảm thấy khó chịu. Hơn thế nữa, trước đây, cũng chưa từng có ai tin điều đó cả.

– Tin hay không tin, tất cả mọi chuyện đều do chính bản thân thầy đã tận mắt chứng kiến khả năng nhận ra lời nói dối của Fukamachi. Thầy thấy mắt quan sát của em thật tốt đấy.

Nét mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười, Takatsuki nói.

Nếu là mắt quan sát thì Naoya lại thấy bản thân Takatsuki còn tốt hơn cậu. Như trong vụ việc của Nanako, giữa chừng Takatsuki đã đoán đúng hết tất cả mọi việc.

Mà, giọng nói của Takatsuki một chút cũng không hề bị biến dạng, tất cả đều là lời thật tâm của thầy ấy.

Người này, thật tâm muốn Naoya ở bên cạnh.

– Thầy sẽ không buông tay đâu, về việc của em. Từ giờ trở về sau, thầy muốn em làm trợ thủ cho thầy.

Âm thanh mềm mại làm cho tâm trạng thoải mái, giọng nói chính trực.

Nụ cười rạng rỡ như bầu trời quang đãng. Không một bóng mây, trong xanh sáng sủa.

Dù rằng ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một bầu trời đêm tối.

Bỗng dưng, tận sâu trong đáy lòng, có một xung động khiến cậu muốn thẳng thắn nói rõ tất cả mọi chuyện của bản thân với Takatsuki.

Cả chuyện xảy ra vào tối khuya hôm đó, cả chuyện về tai của mình. Nếu như nói tất cả mọi thứ với Takatsuki, người này sẽ làm vẻ mặt như thế nào nhỉ.

Với ánh mắt lấp la lấp lánh, thầy ấy sẽ nói là “Chuyện đó thực thú vị nhỉ”.

Hay là, “Chuyện đó thực sự vất vả nhỉ” – Đồng cảm với cậu.

Hay, sẽ như trong vụ việc ở phòng Nanako, thầy ấy sẽ cố gắng làm sáng tỏ bí ẩn đó giúp mình.

….. Ngu ngốc, dừng lại đi, Naoya thở dài một hơi, cậu phải dẹp cái suy nghĩ đó của bản thân ngay.

Không được nói ra. Việc đó không nên nói ra.

Bởi vì, nói ra chính là vượt qua ranh giới.

Ranh giới giữa cậu và Takatsuki. Từ chỗ này cậu không được phép tiến thêm một bước nào.

Vậy mà, trước đó, Takatsuki đã tiến lại gần, vươn tay đến chỗ cậu —- Nhưng nếu chỉ trong phạm vi không vượt qua khỏi ranh giới, Naoya đã cảm thấy cũng có thể thử làm việc với thầy ấy.

Ở mức độ đó, cái người tên Takatsuki này khá là thú vị.

– …… Em hiểu rồi. Em sẽ nhận, làm thêm.

– Thật sao!?

Ánh mắt Takatsuki ngày càng lấp lánh. Khi nhìn vào nó, cậu thật sự không còn cách nào khác.

Thực sự giống với con chó Golden mà nhà cậu từng nuôi trước kia. Nó tên Leo. Gương mặt của Takatsuki y chang biểu tình của Leo khi được bảo là cùng nhau đi tản bộ. Mà Naoya rất dễ mềm lòng trước vẻ mặt đó.

ĐỪNG CMT HỎI MẬT KHẨU! Đừng chọc nhóm dịch cáu. Hãy bình luận văn minh nhé.

%d bloggers like this: