Q1: Dân tộc học – Chương mở đầu

Chương mở đầu

Dịch: Neko

Chuyện xảy ra vào một buổi tối mùa hè năm tôi 10 tuổi.

Khi đó tôi đến nhà bà ở Nagano chơi.

Nhà của bà khá xa trạm tàu, nằm sâu trong hẻm núi. Hằng năm, cứ đến nghỉ hè hay nghỉ đông, cả nhà tôi sẽ đến nhà bà để nghỉ ngơi. Lúc đó, họ hàng bà con cũng tập trung ở nhà bà, nên tôi rất vui khi có thể chơi với anh em họ.

Năm đó, tôi bị cảm nặng.

Thực chất là tôi đã có dấu hiệu muốn bệnh rồi, nhưng vẫn đi chơi ở bờ sông cùng với mọi người, làm cả người bị ướt nên bệnh trở nặng. Tôi sốt cao liên tục nhiều ngày, hoàn toàn không thể đứng dậy rời khỏi nệm.

Đến ngày tổ chức lễ hội ở đền thần gần nhà, tôi vẫn chưa hạ sốt.

Lễ hội là một trong những điều đặc sắc của mùa hè. Đền thần nằm trên núi, để lên được tới đó, phải đi qua những bậc cầu thang dài thật dài, tuy nhiên, lễ hội đền thần được tổ chức ở dưới chân núi. Từ phía trên núi nhìn xuống quảng trường nơi tổ chức lễ hội có thể thấy được những đèn lồng tròn màu đỏ được treo, mọi người nhảy vũ điệu Obon xung quanh đài nhỏ được dựng lên trước đó. Các quầy bán đồ ăn cũng có rất nhiều. Tôi đã cố để dành tiền tiêu vặt chỉ để cho ngày hôm nay, vậy mà…

Tôi sẽ tham gia lễ hội, nhất định tham gia. Cứ mỗi lần đòi đi là cả nhà lại cản lại. Khi đó, tôi rất ấm ức, trốn trong chăn khóc suốt buổi. “Quà cho em nè. Người ta bán ở quầy trong lễ hội đó” – một người anh họ sau khi tham gia lễ hội về đã ngần ngại đưa cho tôi một chiếc mặt nạ siêu nhân. Khi nhìn chiếc mặt nạ đó tôi lại khóc, khóc đến khi mệt lử ngủ thiếp đi.

Vì nghe thấy tiếng trống nên tôi đã tỉnh giấc.

Tôi choàng bật dậy, cả người đáng lẽ phải mệt lả vì cơn sốt, vậy mà tôi lại cảm thấy rất thoải mái.

Lúc này mà đi ra ngoài chắc có lẽ cũng không sao.

Nhưng mà hơi lạ.

Cả nhà đều tối đen, mọi người dường như đã đi ngủ hết rồi.

Khi tôi nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm rồi. Giờ này mà lễ hội vẫn còn là điều không thể nào.

Những rõ ràng là tôi nghe thấy tiếng trống.

Đùng, đùng, đùng đùng, những âm vọng đó, không thể sai được, là tiếng trống ở đài nhảy Obon. Lễ hội vẫn còn. Khi nghĩ tới điều đó, tôi không thể chịu được nữa.

Tôi mặc nguyên bộ đồ ngủ, lặng lẽ đi ra khỏi nhà bà.

Lúc ấy, với suy nghĩ của trẻ con, để nguỵ trang nên tôi đã đeo chiếc mặt nạ đặt kế bên gối lên rồi đi ra ngoài. Nếu để người khác biết được tôi dám lén ra ngoài vào giờ này, kiểu gì cũng bị la.

Tôi chạy trên con đường tối đen, lần theo tiếng trống.

Cứ chạy cho đến khi tôi tới được quảng trường tổ chức lễ hội, nơi đó đầy người.

Người lớn, trẻ nhỏ đều có cả. Người thì mặc yukata, có người thì mặc đồ bình thường. Mọi người vây quanh đài nhỏ hai, ba tầng, cùng nhảy điệu Obon. Ơ, rõ ràng là lễ hội còn chưa kết thức mà.

Chỉ tiếc là những quầy hàng đều không còn buôn bán nữa, nhưng mà chỉ cần có thể ở trong dòng người nhảy múa một lát thôi cũng được rồi.

Tôi sửa sang lại, và chen vào dòng người.

Chỉ là, tôi lại cảm thấy có gì đó lạ lạ.

Phải rồi, những cái đèn lồng được treo, đều có màu xanh.

Cái này cũng vậy, cái kia cũng vậy, tất cả đều vậy. Đáng lý ra thì đèn lồng treo ở lễ hội phải màu đỏ chứ. Vô số những chiếc đèn màu xanh trôi nổi trong bóng đêm cứ như ngọn lửa quỷ, mang lại cảm giác lạnh lẽo. Tôi chưa từng nhìn thấy những ngọn đèn như thế này bao giờ.

Hơn nữa, trừ tiếng trống ra, tôi hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì khác. Sao lại như vậy?

Đây là vũ điệu Obon mà. Đáng lẽ ở quảng trường phải có gắn loa phát đoạn nhạc của vũ điệu Obon với âm lượng lớn. Vậy mà tối nay, loa lại im lặng, chỉ có tiếng trống của hai người trên đài đang đánh. Đùng, đùng, đùng đùng.

Không chỉ vậy, vẫn còn có điều lạ hơn nữa.

Giọng nói – tôi không hề nghe thấy bất cứ giọng nói nào.

Rõ ràng là nhiều người đến như vậy mà……

Nhìn kỹ lại thì người lớn trẻ nhỏ ở quảng trường, mọi người đều mang mặt nạ. Mặt nạ Hyottoko, mặt nạ Otafuku, mặt nạ cáo hay mặt nạ ông lão… Mọi người cứ đung đưa lắc lư theo nhịp trống đánh, im lặng không lời nào, nhảy múa xung quanh đài. Đùng, đùng, đùng đùng. Khi nhìn lên trên, những người đang đánh trống kia cũng đeo mặt nạ. Ngay cả tiếng gió thổi cũng không có, bụng tôi cứ run lên như âm thanh của tiếng trống vang vọng.

Những đèn lồng màu xanh như ngọn lửa quỷ, những người đeo mặt nạ không nói lời nào cứ nhảy xung quanh đài.

Tôi cảm thấy mình đang không ở trong thế giới hiện thực ——- cứ như mình đang không ở thế giới này.

Có khi nào, bản thân tôi đang nằm mơ chăng.

Tôi mơ mơ hồ hồ nghĩ như vậy.

Đột nhiên, có ai đó bắt lấy vai tôi.

Tôi giật mình quay người lại, là một người đàn ông đeo mặt nạ Hyottoko.

– Cháu đang làm gì ở chỗ này vậy?

Khi bị nói vậy, tôi đã “A”.

Giọng nói này, tôi đã từng nghe. Là giọng của ông.

Nhưng mà, tại sao ông lại ở đây?

– Sao cháu lại tới đây? Đây không phải là chỗ cháu nên tới…. Dừng, không được tháo mặt nạ xuống. Tuyệt đối không.

Vì muốn nhìn rõ hình dáng của ông, nên tôi tính tháo mặt nạ xuống nhưng bị ông chặn lại.

Ông khom người xuống, qua chiếc mặt nạ, nhìn vào mắt tôi và nói.

– Ngay lúc này, cháu hãy đi về nhà đi. Trong lúc chưa có ai chú ý đến….

Ông bất chợt xoay người nhìn dòng người đang nhảy múa kia.

Những con người đang lắc lư nhảy múa, một số người đang xoay mặt về hướng này.

Mặt nạ Otafuku, mặt nạ bà lão, cả mặt nạ mèo. Mọi người vẫn vẫy tay theo tiếng trống, chân vẫn cứ nhún nhảy, trong khi cổ thì quẹo một cách không tự nhiên mà nhìn chằm chằm tôi và ông.

– Không xong rồi. Những người đó đã chú ý đến rồi.

Ông đã nói vậy.

Không xong rồi là nghĩa gì. Và cả những con người đang nhảy múa đằng đó, rốt cục là gì thế.

Tôi có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng không biết sao lại sợ khi phải hỏi.

– Cháu cần phải trả bồi thường…….. Theo ta.

Ông nắm giữ chặt tay tôi. Dắt tôi đi vào một góc của quảng trường.

Tôi đã nghĩ có khi nào ông dắt tôi trốn khỏi nơi này không, nhưng thật chất là không phải.

Có một quầy hàng ở chỗ mà ông dẫn tôi tới.

Những quầy hàng khác đều đã đóng hết rồi, chỉ có duy nhất quầy này vẫn còn mở.

Một người đàn ông mặc áo happi mang mặt nạ quỷ đen đứng yên phía trong quầy.

Phía sau là ngọn núi có đền thần. Từ đây nhìn xuống, có thể thấy được bóng của ngọn núi trong bầu trời đen tối.

Những ngọn đèn lồng màu xanh trải dài khắp bậc thang lên đến đền thần. Những ánh sáng xanh đó như nối tiếp nhau từng điểm một lên đến tận đỉnh núi. Cứ như thể đang mời gọi thứ gì đó không phải là người.

Ông nói ngay bên tai tôi.

– Cháu chọn một món đi. Không cần trả tiền.

Trên quầy bán hàng, có đặt những cây kẹo thường được bán trong lễ hội. Kẹo táo bọc đường, kẹo mơ bọc đường, cây kẹo cứng màu vàng, món nào cũng chỉ có một.

Ông chỉ tay về phía kẹo táo.

– Nếu chọn nó, cháu sẽ không thể đi lại được.

Khi được nói như vậy, tôi nhìn cây kẹo táo đó cứ như biến thành miếng táo độc.

Ông lại chỉ tay về phía kẹo cây mơ.

– Nếu chọn nó, cháu sẽ không thể nói chuyện được nữa.

Tôi hoàn toàn không hiểu ý của ông. Cổ họng sẽ bị cháy à? Hay bị mất lưỡi? Mà cái nào cũng rất đáng sợ.

Sau cùng, ngón tay ông chỉ về que kẹo cứng.

– Nếu cháu chọn nó, cháu sẽ…

Đến cùng thì sẽ như thế nào. Chuyện đáng sợ gì sẽ xảy ra.

Cả người tôi căng cứng, nghe lời ông nói.

– Cháu sẽ trở thành………………..

Khi nghe điều đó.

Bản thân tôi đã nghĩ, nếu so với những món kia thì có vẻ vẫn đỡ hơn.

Vào thời điểm đó, tôi đã không hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của ông. Dù cho những từ đó chỉ cần đọc sách, tôi đều hiểu ý nghĩa của chúng, nhưng thực tế sẽ như thế nào thì tôi không hề rõ.

Khi đó, bản thân tôi không nghĩ ngợi gì mà chọn kẹo cứng.

Ông nói tôi ăn ngay tại đây, nên tôi đã bỏ cây kẹo vào miệng.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên được vị ngọt của cây kẹo ngày hôm đó.

Nếu như……..

Có thể quay lại buổi tối ngày hôm đó.

Vẫn bị bắt phải chọn một trong những món đó, tôi sẽ chọn gì.

Tôi cứ nghĩ mãi nhưng vẫn không tìm được câu trả lời.

Chỉ duy nhất một điều là, tôi không thể nghĩ lựa chọn ngày hôm đó của tôi là chính xác được.


a1
Mặt nạ Hyottoko
a2
Mặt nạ Hyottoko
a3
Mặt nạ cáo
 
a4
Mặt nạ ông lão
a5
Mặt nạ bà lão
a6
Mặt nạ mèo
a7
Mặt nạ quỷ đen
a8
Áo Happi
a9
Kẹo táo
a10
Kẹo mơ
a11
Kẹo cứng
 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

1 Comment