Q1: Dân tộc học – Chương 1.9
Nhưng mà, với người tin vào câu chuyện của Yamaguchi, Nanako cảm thấy không cần thiết phải hỏi thăm từ người dân xung quanh. Phòng kế bên có người tự sát. Tại sao hồn ma lại xuất hiện ở phòng mình. Những suy nghĩ đó đã ăn sâu vô cô rồi.
Đối với Nanako đã hoàn toàn khiếp sợ, Takatsuki đưa ra phương án.
– Vậy thì như thế này đi Katsuragi. Tối nay, em cho thầy mượn phòng em ở một đêm nhé.
– Hở…?
– Tối nay, thầy sẽ ở phòng của em. Và nếu có điều gì kỳ quái xảy ra thì thầy sẽ kiểm tra lại. Mà cũng không nên ở chung một phòng với cô gái trẻ như vậy dù chỉ một đêm nên Katsuragi, em có thể ở tạm đâu đó một đêm không… Em có chỗ để đi không? Hình như nhà ba mẹ em ở xa mà nhỉ? Không thì nhà bạn bè, hay em có thể ở khách sạn được không?
– … À, em sẽ hỏi thử bạn em.
Nanako lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.
Trong lúc đó, Takatsuki quay sang nói với Naoya.
– Fukamachi, hôm nay tới đây thôi. Đường đi ở khu vực này thầy đã nhớ hết rồi nên sẽ không bị lạc đâu, với cả ma quỷ cũng không cần thường thức.
– …. Không, em đã đi cùng thầy cho tới bây giờ rồi thì thêm một đêm nữa cũng được.
Khi Naoya trả lời như thế, Takatsuki tròn mắt nhìn cậu,
– Hở, thật sự? Như vậy được không?
– Không sao cả, dù sao ngày mai em cũng không có việc gì…… Ngược lại nếu mà kết thúc việc này ở đây thì em lại càng cảm thấy tò mò hơn.
Bởi vì Naoya muốn biết những chuyện xảy ra trong phòng Nanako là sao.
Thêm nữa, nếu mà lời nói dối của Yamaguchi có liên quan tới hiện tượng này —- Chỉ có một mình Takatsuki, rủi xảy ra gì thì rất nguy hiểm. So với một người thì hai người vẫn tốt hơn, có thể xử lý nhiều thứ khác.
Nghe vậy, gương mặt Takatsuki hiện rõ nét vui mừng, kèm nụ cười thân thiện, dễ gần.
– Fukamachi, em thật sự là quá tốt bụng. Vừa cùng đi với thầy, lại còn cùng thầy ở trọ lại đây.
– Không hẳn là tốt bụng gì đâu. Đơn giản là em đã lỡ leo lên thuyền rồi.
– Không có chuyện đó đâu. Mặc dù có thể leo xuống thuyền nhưng em lại không làm, quả nhiên Fukamachi rất là tốt bụng —– Được rồi, vậy chúng ta đi mua thức ăn và quà vặt để dành cho bữa tiệc ngủ tối nay nào! Thầy sẽ trả tiền, nên Fukamachi em cứ mua những gì mình thích là được!
– Không phải là tiệc ngủ!? Gì mà bánh kẹo quà vặt, anh tính đi đâu chơi đó à!
– Ơ — dù có chuyện gì thì cũng phải vui vẻ tận hưởng chứ, việc này rất quan trọng đấy!
Thật sự là không có gì thay đổi, Takatsuki cứ như một chú chó khoái chí vảy đuôi liên tục. Mà cậu lại kêu cái vị phó giáo sư này là “anh” không biết bao nhiêu lần rồi. Đến bản thân người đó cũng không để tâm mấy, mặc kệ vậy.
Sau khi tìm được chỗ ở tạm một đêm, Nanako quay về phòng lấy một ít đồ đạc. Takatsuki cùng với Naoya, hai người cùng đưa cô ra nhà ga.
Mặt trời cũng sắp lặn rồi. Con đường phía trước nhà ga bắt đầu đông người, đi mua đồ, đi làm về. Ai cũng có nhà để về. Căn nhà đó có thể bị linh hồn hay thứ gì đó ám cũng không chừng.
Nếu Takatsuki và Naoya ở lại tối nay mà có thể giải quyết được những việc xảy ra ở phòng của Nanako thì tốt quá —- Chỉ là có thể thuận lợi được không. Cũng có thể nếu như không có Nanako thì những chuyện quái dị đó cũng sẽ không xuất hiện.
Đột nhiên, Takatsuki vẫy tay lớn tiếng gọi.
– A, Yamaguchi! Anh đi làm về à??
Nhìn về phía dòng người, quả thật có thể thấy được Yamaguchi. Với chừng này người vậy mà thầy ấy có thể nhận ra được. Yamaguchi giật mình, đi về phía mọi người.
– A, chào mọi người, chuyện khi nãy… sau đó, mọi người có tìm thấy gì khác không?
– Chuyện đó à, những vị nội trợ sống ở gần đó rất tốt, đã vậy còn rất dễ nói chuyện nữa chứ.
– Hả?
Yamaguchi nghiêng đầu khó hiểu với lời của Takatsuki.
Sau đó, Yamaguchi nhìn về phía Nanako đang ôm túi lớn.
– Katsuragi, cô tính đi đâu à?
– A, à… tối nay, tôi tính ghé nhà bạn ngủ. Phòng của tôi sẽ để thầy ở tạm một đêm.
– Hả? Thầy Takatsuki tính ở lại căn phòng đó à?
Yamaguchi bất ngờ hỏi lại.
Takatsuki mỉm cười gật đầu.
– Đúng vậy, Fukamachi cũng ở lại đấy! Tôi rất phấn khích với buổi tiệc ngủ hai người đàn ông tối nay!
– Không phải, em đã bảo không phải tiệc ngủ rồi mà… Thầy với tôi muốn xác nhận thử xem trừ chị Katsuragi ra thì người khác ở có thể xảy ra chuyện gì kỳ lạ hay không.
Sau khi nghe Naoya giải thích, Yamaguchi a một tiếng, gật gù.
– Mọi người cực quá nhỉ, đây cũng là một phần trong nghiên cứu ở đại học à? Linh hồn gì đó, tòa nhà mà ám gì đó…
Ánh mắt nhìn về phía Takatsuki như đang nhìn người ngoài hành tinh. Mà cũng đúng thôi, giảng viên đại học thì nên có những nghiên cứu đàng hoàng hơn. Trước khi gặp Takatsuki, Naoya cũng từng nghĩ như vậy.
Takatsuki hoàn toàn không nghĩ ngợi nhiều, mỉm cười gật đầu.
– Đương nhiên rồi, đây là một phần trong việc nghiên cứu của tôi… À mà anh Yamaguchi, nhà anh ở gần đây à?
– Hở? A, vâng… Thầy cũng biết rõ nhỉ.
– Tôi thấy anh đi hướng ngược lại với nhà ga. Vừa hay, anh có thể chỉ chúng tôi siêu thị ở đâu được không? Chúng tôi định đi mua đồ ăn cho tối nay.
– À, nếu là chuyện đó thì anh cứ đi thẳng còn đường này, phía trước có một siêu thị mặt hàng nhiều mà giá cả cũng rất ổn…..
– Vậy à, cám ơn anh nhiều.
Vẫn như trước, Takatsuki mỉm cười nói cám ơn Yamaguchi.
Nanako nâng nâng túi, nói.
– Mà, trước đây anh Yamaguchi cũng đã từng giúp đỡ em.
– Giúp đỡ em? Trước đây có chuyện gì à?
Khi Takatsuki hỏi tới, Nanako hơi thẹn thùng, đáp lại.
– Có một lần, tối khuya em nghe thấy âm thanh cào tường, em chịu không nổi nên đã bỏ chạy ra ngoài. Em rất sợ phải trở về phòng nên em định sẽ ngồi ở cửa hàng tiện lợi đến sáng, đúng lúc đó lại gặp anh Yamaguchi… Mặc dù có hơi làm phiền anh ấy nhưng cũng nhờ vậy mà em có chỗ ở tạm qua một đêm trong lúc đó.
– Để một cô gái tới phòng một người đàn ông độc thân vào lúc đó, tôi biết là không nên nhưng vẫn hơn là để cô ấy trải qua một đêm ở ngoài cửa hàng tiện lợi như thế. Mà tôi cũng chỉ có thể giúp được như vậy nên bất cứ lúc nào cô cũng có thể đến. Thực ra thì…. về việc giới thiệu phòng cho cô Katsuragi, tôi cảm thấy rất có lỗi.
Những từ sau cuối của Yamaguchi cùng với vẻ mặt áy náy đó, lại bị biến dạng vặn vẹo.
Naoya nhăn mặt lại.
Việc này đồng nghĩa với việc Yamaguchi không hề có ý xin lỗi gì cả. Anh ta biết căn phòng đó xảy ra những chuyện kỳ lạ nhưng lại cố tình giới thiệu — cũng có thể như vậy.
Vào lúc đó, Yamaguchi nhìn sang Naoya, kèm theo một nụ cười khổ.
– Cậu cũng cực khổ nhỉ. Đi theo thầy giáo để hỗ trợ, cậu không sợ ma à?
– … Không tới nỗi nào. Hơn nữa, tôi lại nghĩ tối nay chưa chắc có gì xảy ra cả. Nhưng chắn chắn sẽ phát hiện được những dấu hiệu để nhận biết chuyện gì đang diễn ra ở căn phòng đó.
– Hả?
Khi Naoya trả lời như vậy, Yamaguchi mang vẻ ngạc nhiên nhìn lại.
– Vậy….. vậy à. Sao cậu lại nghĩ như thế?
– — À, tự dưng tôi nghĩ vậy…. thôi.
Yamaguchi vẻ mặt mơ hồ, nhìn chằm chằm Naoya sau khi cậu nói những lời đó.
Takatsuki đứng phía sau, đặt tay lên vai cậu.
– Fukamachi, em nghĩ tối nay sẽ không có gì xảy ra hết à? Em đừng nói điều đáng tiếc như thế chứ, nếu căn phòng đó thực sự có gì đáng sợ xảy ra thì thầy rất muốn được tự mình trải nghiệm đó! Thầy chưa từng gặp được mấy chuyện tâm linh bao giờ đâu. Cho nên thầy rất là mong đợi tối nay đó, nếu như thực sự có gì xảy ra, thầy sẽ viết luận văn về nó, đồng thời cũng sẽ trình bày báo cáo học thuật cho mọi người đấy!
– … Quả là giảng viên đại học…. thật quá tuyệt vời!
Ánh mắt Yamaguchi nhìn Takatsuki ngày càng như nhìn người ngoài hành tinh. Mà cũng hoàn toàn có cái gì gọi là cảm thấy tuyệt vời thật sự cả. Mặc dù về chuyện đó thì Naoya cũng không thể nói lại gì.
Sau khi đưa Nanako đến nhà ga, hai người đi đến siêu thị mà Yamaguchi giới thiệu, đúng là mua được nhiều món rẻ.
Sau khi mua cơm hộp, thức ăn kèm và nước trà, đồng thời can ngăn Takatsuki còn có ý định mua bánh kẹo như đang dã ngoại, hai người quay về căn phòng của Nanako.
Dùng bữa tối xong, cả hai đều không có gì để làm.
Sau khi được bảo là cứ làm gì mình thích trong lúc chờ đợi có chuyện gì xảy ra, Naoya lấy quyển sách nhỏ từ trong cặp ra. Takatsuki lấy notebook của mình ra đặt lên cái bàn nhỏ thay cho bàn trà, gõ gõ bàn phím. Mặc dù Takatsuki cứ luôn miệng kêu là tiệc ngủ sẽ rất vui vẻ này kia nhưng thực chất nó khá là yên tĩnh.
Đọc sách đến chán chường, Naoya ngước mặt lên nhìn.
Takatsuki vẫn còn nhìn notebook.
– Sao vậy? Em chán rồi à?
Nhận ra ánh mắt của Naoya hay sao, Takatsuki dừng tay gõ bàn phím, nhìn lại Naoya.
Naoya đặt quyển sách xuống, sửa sửa dáng ngồi.
– À thì, có hơi hơi ạ.
– Ừm, những việc như thế này cũng giống như quan sát động vật hoang dã vậy, cơ bản là chỉ có thể đợi cho đến khi có gì xảy ra thôi. Chúng ta cũng không biết khi nào sẽ xảy ra, cũng không dự đoán được nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi thôi.
Takatsuki nhún nhẹ vai.
– A, Fukamachi, nói mới nhớ, thầy có chuyện này muốn hỏi em.
– Chuyện gì ạ?
– Fukamachi, em sống một mình à?
– …. Vâng.
Naoya gật đầu.
Takatsuki nói nhỏ “Vậy à, vậy thì tốt”.
– Có chuyện gì mà tốt ạ?
– À, nếu em đang sống với gia đình thì lúc này sẽ có một bàn cơm tối thơm ngon đang đợi em về ăn, mà nếu như vậy thì thầy thấy thật có lỗi. Với cả, nếu vậy thì thầy phải gọi điện cho nhà em để chào hỏi “Xin chào, tôi là Takatsuki, con trai anh chị đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”
– …. Không cần, không cần thiết phải vậy, mấy thứ như chào hỏi đó.
– Đương nhiên là không được rồi, những việc như vậy phải làm đàng hoàng….. Fukamachi, nhà em ở đâu vậy?
Naoya thoáng chốc im lặng khi bị hỏi.
Những câu hỏi về xuất thân hay gì, mấy cái đó cũng rất bình thường. Có lẽ, Takatsuki cũng không có suy nghĩa gì, chỉ là thuận miệng hỏi thăm vậy thôi.
Cũng không thể giữ im lặng suốt như vậy, Naoya trả lời đàng hoàng.
– Ở….. Yokohama ạ.
– Yokohama? Hở? Fukamachi nè, em sống một mình đúng không nhỉ?
Đương nhiên là Takatsuki phải đặt nghi vấn rồi. Trường đại học nằm ở quận Chiyoda. Từ Yokohama mỗi ngày đều có thể đi tàu đến trường được.
– Em muốn sớm rời khỏi nhà, muốn tập sống một mình. Em đã trao đổi với ba mẹ rồi, họ cũng đã đồng ý, nên…
– Vậy à, thầy hiểu.
Takatsuki gật gật đầu.
Bị xem là kỳ quặc rồi nhỉ, Naoya lén lén quan sát thái độ của Takatsuki. Gia đình có vấn đề gì chăng, rồi cả những hiểu lầm vô nghĩa, đến cuối cùng là tự quăng về phía cậu ánh mắt đồng cảm, rồi xin lỗi.
Takatsuki mỉm cười.
– À, vậy thì giống thầy rồi.
Và nói.
– Hở… Giống thầy?
– Thầy cũng là khi vào đại học thì chuyển ra sống một mình. Nhà thầy ở trong thành phố, trường đại học cũng vậy, nhưng mà thầy cũng giống với Fukamachi, muốn sống một mình thử….
– Ra là vậy à…
– Ừ, vậy đó.
Takatsuki không nói thêm gì nữa. Thầy ấy lại tiếp tục gõ bàn phím, chắc đang soạn tài liệu hay sao. Sau đó, Naoya cũng không hỏi thêm gì tiếp.
Chỉ là —- vừa qua một lát, cậu chợt nhận ra một việc.
Đúng ra, người lúc nào cũng thân thiện, luôn mỉm cười với người khác như Takatsuki sẽ là một người sống trong một gia đình không có bất cứ sự bất công nào, được mọi người trong nhà yêu mến, luôn chăm sóc. Việc sớm rời khỏi gia đình như thế, nhìn sao cũng thấy hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của Takatsuki. Mà thôi, cũng có thể đơn giản thầy ấy muốn sống một mình cũng nên.
Nhưng mà, Takatsuki không nói gì tiếp nữa nên cậu cũng sẽ không hỏi thêm.
Việc đi sâu vào tìm hiểu sự tình của đối phương tuyệt đối không được. Nếu cậu cứ tìm hiểu đối phương sâu hơn thì đối phương cũng có thể tìm hiểu về cậu như thế. Cậu phải bảo vệ ranh giới giữa cậu và đối phương.
Nên thay đổi đề tài. Cậu nghĩ vậy.
– Thầy.
– Ừm, sao thế? Fukamachi.
– ….. Thầy, có nghĩ là sự việc lần này, thật sự là do hồn ma gây ra không?
– À…. sẽ như thế nào ha.
Vừa gõ bàn phím, Takatsuki trả lời, hoàn toàn khác với những gì cậu nghĩ. Trước mặt Yamaguchi thì nói rằng rất mong đợi sự xuất hiện của hồn ma.
Những ngón tay dài, nhẹ nhàng lướt trên bàn phím, Takatsuki tiếp tục nói.
– Mà nè, Fukamachi, em cũng biết những “chuyện kỳ lạ”, đều được thành lập bởi “Hiện tượng” và “Diễn giải” mà.
– “Hiện tượng” và “Diễn giải”?
– Đúng vậy. Ví dụ như, Fukamachi, em biết gì về sấm sét?
Chủ đề thay đổi đột ngột.
– Là cái gì thì…… Sấm sét là sấm sét thôi mà. Âm thanh đùng đùng, tiếp đó là ánh sáng của sét…. Đó là hiện tượng tự nhiên… thôi mà.
– Đúng vậy. Thực sự thì nguyên lý phát sinh sấm sét vẫn còn đang được nghiên cứu, có rất nhiều giả thuyết khác nhau. Đối với người hiện đại thì họ đều nghĩ là như vậy, nhưng với người thời xưa thì họ xem đó là một hiện tượng rất đáng sợ đấy. Họ không nghĩ đó chỉ là hiện tượng tự nhiên bình thường đâu. Cho nên, người xưa đã gắn liền với ý nghĩ “Thần Sét”. Về “Hiện tượng” sấm sét, họ “Diễn giải” là ở trên trời có một con quỷ đeo trên lưng cái trống tròn, khi tiếng trống vang lên thì sẽ có sấm sét đánh xuống mặt đất. Vào thời Heian, khi mà sét đánh xuống sân đình cung điện hoàng đế, mọi người cho rằng đó là sự trừng phạt của Sugawarano Michizane, người bị lưu đày và đã hóa thân thành thần Sét. Nếu như không có sự giải thích đó thì không còn là nguyền rủa nữa, mà chỉ là một hiện tượng tự nhiên “Sét đánh” mà thôi. Quái dị sẽ tạo ra quái dị, hay ma được sinh ra là hầu hết đều do lòng người.
– Nhưng tại sao họ lại phải cất công tạo ra lời giải thích đáng sợ như vậy? Cứ mặc kệ những hiện tượng đó không phải tốt hơn sao, chẳng phải thần thánh hay ma quỷ gì đó không tồn tại cũng được sao?
– Bởi vì nếu cứ để mặc những hiện tượng đó xảy ra thì họ sẽ càng sợ hãi hơn. Con người sợ hãi những sự vật sự việc không thể giải thích.
Takatsuki nói.
– Chẳng hạn như tôn giáo, đó là một ví dụ điển hình. Tại sao con người lại chết. Sau khi chết họ đi đâu. Trước khi được sinh ra thì như thế nào. Việc giải thích từng vấn đề mà con người không hiểu rõ làm họ an tâm, đó là công việc của tôn giáo. Những hiện tượng khác cũng vậy. Thay vì nhìn thấy sấm sét mà lại không rõ nguyên do tại sao sẽ làm cho người ta sợ hãi vậy thì cứ giải thích “Đó là do con quỷ ở trên trời gây ra”, như thế sẽ làm họ thấy an tâm hơn. Nếu do yêu quái gây ra thì chắc chắn sẽ có cách để phòng ngừa. Họ không muốn cứ để mặc bản thân sợ hãi những thứ đáng sợ đó nên mới tạo ra những câu chuyện như thế. Bằng việc giải thích đó, họ định nghĩa thế giới này, đồng thời cũng giới hạn phạm vi mà bản thân có thể lý giải được. Như vậy vẫn hơn là không hiểu gì hết về.
– Là như vậy à?….. hay đó là “Diễn giải” của thầy Takatsuki vậy?
– Ừm, mà, cũng có thể là vậy đó. Công việc của học giả là giải thích những thứ đó mà.
Takatsuki cười thầm, đáp lại.
– Nhưng mà, sợ hãi những điều chưa giải thích được, thầy nghĩ đó cũng là điều bình thường mà thôi —– Fukamachi, em đã từng xem bộ phim kinh dị “Ring” chưa?
Lần này là về phim điện ảnh.
Những câu chuyện của Takatsuki cứ nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác. Lúc giảng bài cũng vậy, từ chuyện của Phật giáo thời Kamakura cho tới bản thảo tạp chí tuần hiện đại, tự do tự tại chuyển đổi liên tục. Có lẽ, trong đầu Takatsuki là một lượng lớn tri thức, với thầy ấy có lẽ tất cả tri thức đều như nhau. Và Takatsuki sắp xếp, liên kết những thứ đó lại với nhau bên trong đầu mình.
– …. À là về, Sadako bò ra từ trong giếng đúng không nhỉ. Tác phẩm đầu tiên thì em có xem qua rồi.
– Đúng rồi. Là nó đó. Hollywood cũng có làm lại một phiên bản khác, em có xem bản đó không?
– A — Em chỉ xem phiên bản của Nhật thôi ạ.
– Vậy à. Nếu có cơ hội, em xem thử bản Hollywood đi, rồi so sánh thử cả hai. Em sẽ thấy được sự khác biệt cách miêu tả nỗi sợ hãi của Nhật và Mỹ. Thầy rất có hứng thú với sự khác biệt văn hoá đó —- Thầy đã hỏi những người từng xem cả hai bản Nhật và Hollywood “Phiên bản nào đáng sợ hơn”. Phần lớn người từng xem đều thấy bản Nhật đáng sợ hơn nhiều đấy.
– Là do kịch bản và cách quay ạ?
– Có thể xem là do cách quay phim. Ánh sáng, màu sắc hoàn toàn khác nhau. Bản Hollywood không miêu tả rõ được sắc thái nhợt nhạt, nhơm nhớp như trong bản Nhật. Tuy nhiên, kỹ xảo điện ảnh của bản Hollywood lại hơn hẳn nên về mặt hình ảnh thì đáng sợ hơn nhiều —- Chỉ là, thầy lại nghĩ lý do mà bản Nhật đáng sợ hơn là cốt truyện.
Takatsuki dùng giọng điệu như đang giảng bài trong giờ học nói tiếp. Người này nếu cất đi lời nói và hành động như trẻ con thì dù ở bất cứ đâu cũng có thể biến thành “Thầy giáo” “Nhà nghiên cứu”.
“Thực sự là một người khó hiểu” – Naoya thầm nghĩ. Có lúc thì như một đứa trẻ, ngay cả thường thức cuộc sống cũng không biết, có khi thì như lúc này, mang dáng vẻ một nhà nghiên cứu điềm tĩnh. Đâu mới thực sự là Takatsuki nhỉ.
Bằng giọng điệu nhẹ nhàng, dễ nghe, Takatsuki tiếp tục giải thích.
– Phiên bản “The Ring” của Hollywood nha, rất là cẩn thận. Bối cảnh của nhân vật Samara – ứng với Sadako của bản Nhật được miêu tả rất rõ ràng. Về phần đó thì trong phim truyền hình lúc nào cũng được làm tốt hơn. Đối với Samara, mọi người sẽ đồng cảm với nhân vật đó. Còn trong “Ring” của Nhật thì mọi người chỉ biết Sadako tự dưng xuất hiện, chẳng biết là ai hay cái gì. Chính bởi vì không biết nên từ đó mới sinh ra cảm giác sợ hãi……. Mà, với người xem khi thấy động tác của Samara sau khi bước ra từ tivi cứ cứng nhắc nên cũng không thấy sợ mấyđó cũng là một lý do không chừng.
Rắc rắc – vừa nói Takatsuki vừa đưa hai tay ra làm động tác giống vậy. Naoya bật cười.
Takatsuki lại nhìn Naoya, và nói.
– Con người thường sợ hãi những điều mình không biết. Vì vậy, họ thường sẽ gắn thêm lý do cho những điều đó. Giải thích chúng….. Fukamachi, điều này rất quan trọng đấy. Với một hiện tượng thì nên giải thích như thế nào. Và khi giải thích, chúng ta phải thận trọng với điều đó. Còn lý do thì, với những lời giải thích tệ hại nó sẽ làm biến dạng bản thân hiện tượng.
– Biến dạng…..?
– Ví dụ như, Hiện tượng sẽ là “Trên đường về nhà, bắt gặp một người phụ nữ tóc dài, mặc y phục màu trắng đứng trong góc tối.” nhé. Có một người giải thích hiện tượng đó như thế này “Có một hồn ma đứng đó”. Nhưng sự thật lại chỉ đơn là ngay đó có một người còn sống với mái tóc dài, mặc y phục màu trắng thôi. Trong trường hợp này với lời giải thích đó, hiện tượng sẽ bị biến dạng. Người sống sẽ bị thay bởi người chết và rồi câu chuyện bị thay đổi.
Đối với người giải thích việc đó, như vậy chẳng phải là nói dối à. Cho tới khi anh ta biết được ở đó chỉ là một người bình thường thì đối với anh ta sự thật chính là “Ở đó có một hồn ma”.
Chỉ là, việc đó lại khác với hiện thực.
Vì việc giải thích mà hiện thực —- sự chân thật lại bị biến dạng.
– Và, chúng ta cũng phải chú ý thêm một điều nữa.
Dùng tay đóng notebook lại.
Takatsuki nâng mắt nhìn về phía vách tường.
Vách tường ngăn với căn phòng kế bên.
– Trên thế giới này, để dẫn dắt những giải thích sai lầm, cũng có người cố tình tạo nên hiện tượng giả. Họ nói dối để cố tình lừa gạt người khác, đó là hành vi phạm tội.
Khi nghe thấy hai từ “Nói dối”, Naoya vô tình phản ứng lại.
Để che đậy việc đó, Naoya né tránh ánh nhìn của Takatsuki, nhìn về phía vách tường. Nơi nghe được âm thanh gõ vào, lúc này đây vẫn chìm trong im lặng. Cậu không hề cảm nhận được gì cả.
Ánh mắt của Takatsuki vẫn không rời khỏi vách tường, cứ như đang nhìn xuyên thấu sang phía bên kia vậy.
– Chúng ta quay lại việc lần này nhé. Hiện tượng xảy ra là “Ban đêm, nghe thấy âm thanh từ căn phòng không có người”, “ban công ở tầng hai có dấu tay”, “Trong phòng có tóc không phải của bản thân”. Và rồi Katsuragi đã giải thích là “có ma”. Quả thật là với những việc xảy ra thì có vẻ là như thế thật. Nhưng mà….. những hiện tượng đó có khả năng không phải do hồn ma làm mà nhỉ.
“Aaa, có lẽ nào” – Naoya vừa nghe Takatsuki nói, vừa nghĩ.
Có lẽ nào, Takatsuki đã biết có chuyện gì xảy ra à.
Những việc đã xảy ra trong căn phòng này, không phải là diễn giải, mà chính là sự thật đằng sau đó.
– Thầy à. À thì……
Đúng ngay lúc Naoya định mở miệng nói.
Bang – có gì đó đập vào cửa kính ban công.