Q1: Dân tộc học – Chương 1.6

Phòng nghiên cứu của Takatsuki khá rộng. Ngoài cái bàn lớn được đặt giữa phòng thì góc phòng còn có hai bàn làm việc khác đặt máy tính trên đó. Đối diện cửa ra vào là cửa sổ lớn, ba mặt tường còn lại toàn bộ đều đặt kệ đầy sách, trong phòng có chút hương vị của một tiệm sách cũ. Những cuốn sách chuyên ngành được đặt lẫn lộn trong đống nguyệt san MU(16), những cuốn sách về truyền thuyết đô thị, đây đúng thật là phong cách của Takatsuki.

Ngay cửa sổ có đặt chiếc bàn nhỏ để bình đun nước và máy pha cafe. Takatsuki vừa nói vừa lấy cái cốc sứ trong kệ chén kế bên ra.

– Fukamachi, hôm nay là lần đầu tiên em đến dãy phòng nghiên cứu này à?

– A, vâng… cảm giác cũng giống như những phòng nghiên cứu xuất hiện trong phim truyền hình nhỉ. Bầu không khí, hay đại loại vậy.- Phòng nghiên cứu của thầy khá là yên tĩnh đấy. Chỗ thầy Funabashi bên khoa khảo cổ học bày đồ bằng đất nung hay bằng gốm đầy ra, còn phòng của thầy Tamura bên khoa Sử thời Trung cổ Tây dương thì toàn những bộ giáp với thương giáo. Cô Mitani của khoa Sử Nhật Bản thì trên kệ sách trưng toàn búp bê Ichimatsu(17).

– …… Cô Mitani nghiên cứu về búp bê Ichimatsu ạ?

– À không, đó có vẻ chỉ là sở thích của cô Mitani thôi. Lúc đi dạo phố thấy nên cô ấy mua, phân nửa số đó còn bị cháy đen, khá là đáng sợ đó. Cô Mitani nói rằng chúng nó không hề cử động, nhưng những sinh viên khác lại cảm thấy khá đáng sợ nên không dám đến gần phòng đó.

Takatsuki vừa làm đồ uống vừa cười nói.

Quả nhiên là giọng nói làm người nghe thấy thoải mái, Naoya vừa nghe giọng nói đó vừa thầm nghĩ.

Có lẽ do chất giọng mềm mại cùng với âm điệu mang cảm giác vui vẻ, hơn thế, Takatsuki không hề nói dối. Mặc dù cậu chỉ nghe trong buổi học hay là lúc đi từ giảng đường đến đây, nhưng điều đó thực sự rất hiếm.

Con người nói dối một cách tự nhiên như việc hít thở hằng ngày. Họ làm câu chuyện ít nhiều trở nên sống động hơn, để đối phương cảm thấy vui vẻ, nhưng đến cuối cùng cũng là nói dối. Vậy mà, Takatsuki lại không nằm trong đó. Cho nên âm thanh nghe rất dễ chịu. Nếu là giọng nói này dù cho cậu nghe suốt ngày cũng sẽ cảm thấy an tâm.

Có điều chính lúc cậu có ý nghĩ đó, đâu đó sâu thẵm trong trái tim cậu vang lên một giọng nói.

——— Nhưng đó không có nghĩa là về sau người đàn ông này sẽ không nói dối.

Giọng nói gian trá đó tiếp tục thì thầm, đâm thẳng vào trái tim mềm yếu của Naoya khiến cậu giật mình.

Tên đó rồi cũng sẽ có lúc nói dối. Đó là điều hiển nhiên.

Mày không được phép tin tưởng. Mày phải vạch rõ ranh giới. Mày không được phép bước sang phía bên kia.

Bởi vì mày là…

Bởi vì mày đã trở thành “……”

– ….. Fukamachi?

Bất chợt cậu nghe thấy giọng nói của Takatsuki sát bên cạnh.

Cậu giật mình ngửa mặt nhìn lên, từ lúc nào mà Takatsuki đang cầm cái khay đứng sát bên mình rồi. Gương mặt đẹp như diễn viên, tiến lại gần ở một khoảng cách vừa phải nhìn chăm chú Naoya.

– Em sao vậy, tự dưng lại làm vẻ mặt đáng sợ đó.

– A, không….

Khi cậu định trả lời “Không có gì”, cậu chợt nhìn thấy hai mắt của Takatsuki lại có màu chàm, Naoya nhất thời chết lặng.

Lại nữa. Đôi mắt màu chàm, cứ như bầu trời đêm ở quê.

Khi còn nhỏ, cậu tới nhà bà chơi, bầu trời đêm ở đó cũng có màu như vậy. Nếu cứ nhìn vô đấy, cậu cảm thấy sợ hãi như thể mình sẽ bị cuốn vào rồi bị quăng đến đâu đó trong không trung.

– Thầy là con lai hay sao ạ?

Cậu không hề nghĩ ngợi gì mà quay sang hỏi, Takatsuki nghe xong thì lắc đầu,

– Hở? Không phải, sao vậy?

– À thì…… Thỉnh thoảng em lại nhìn thấy mắt thầy có màu như màu chàm.

Takatsuki vừa đặt khay lên bàn, làm vẻ mặt khó xử.

– Cái đó, thỉnh thoảng thầy cũng có nghe người khác nói vậy. Nhưng mà bản thân thầy lại không nhìn thấy. … Mà, màu của tròng mắt là phụ thuộc vào tỷ lệ sắc tố Melanin, có thể do lượng sắc tố mắt thầy khác với người khác, nên có thể khi có ánh sáng rọi vào nên mới nhìn thấy vậy —- Đây, của em.

Takatsuki từ khay lấy cốc café đặt trước mặt Naoya. Toàn bộ mặt cốc có hình kính vạn hoa(18), cứ như chiếc cốc được nâng cấp.

– …….. Sao lại là Đại Phật?

– À, cái này nha, lúc trước có một nghiên cứu sinh đi Nara mua về làm quà. Fukamachi, em ghét Đại Phật à?

– Không, không phải vấn đề ghét hay….. mà thầy, cái đó…..

– Hử? Có gì lạ à?

Vừa nói Takatsuki vừa ngồi xuống cái ghế cạnh Naoya.

Cốc trong tay Takatsuki đổ đầy cacao, còn chất cả đống kẹo marshmallow(19) ở phía trên. Mùi hương ngọt nồng tràn ngập khắp phòng khiến cậu choáng váng.

– …… Thầy thuộc nhóm những kẻ thích đồ ngọt nhỉ.

– Vì năng lượng cho trí não là đường glucose mà. Chúng ta nên nạp nhiều vào thì tốt hơn.

Nói vậy, người này không lẽ bình thường đều ăn uống những thứ ngọt đến vậy à. Vậy mà cũng không hề mập tí nào. Mà, với vẻ mặt ngọt ngào này thì đồ uống cũng phải ngọt thôi.

– Được rồi, Fukumachi, chúng ta vào vấn đề chính nào — Về trải nghiệm kỳ lạ mà em đã viết.

Takatsuki uống một ngụm cacao, nở nụ cười mãn nguyện, nói tiếp.

– Cũng có rất nhiều sinh viên khác đã viết về những câu chuyện kỳ lạ cho thầy, chỉ là hơn phân nửa là sao chép từ sách hay internet, mặc dù cũng đã có điều chỉnh đôi chút. Nhưng mà, câu chuyện mà em viết lại khác. Bầu không khí trong đó làm cho thầy nghĩ “Aa, câu chuyện này là trải nghiệm thật”. Vậy nên thầy mới gọi em tới. Lý do của chuyện này….. chính là vậy.

Takatsuki như lơ đễnh nhìn vào trong không trung, mở miệng nói.

– “Đây là câu chuyện lúc em còn học tiểu học.

Trong một lần, khi em đến nhà bà ở quê chơi, đã gặp một lễ hội được tổ chức vào giữa đêm khuya.

Lễ hội được tổ chức hằng năm, và bản thân em cũng đã rất mong chờ để được tham gia, chỉ là vào năm đó em bị sốt nên không thể tham gia lễ hội được. Nhưng mà, khi tỉnh giấc vào nửa đêm, em đã nghe thấy tiếng trống, nên em nghĩ có lẽ lễ hội vẫn còn tổ chức, cuối cùng em đã lén ra khỏi nhà bà một mình đi đến đó.

Khi em đến được quảng trường tổ chức lễ hội, ở đó chỉ đang diễn điệu nhảy Obon, các cửa hàng đều đóng của hết rồi.

Ở bên dưới những chiếc đèn lồng màu xanh mà em chưa từng thấy qua, mọi người đang hoà với tiếng trống cùng nhau nhảy điệu Obon. Không hề có tiếng bài hát của điệu nhảy Obon, và tất cả mọi người đều đeo mặt nạ.

Khi trời sáng, em thử hỏi bà và người nhà chuyện về lễ hội nhưng mọi người lại bảo rằng “Không hề biết cái lễ hội đó, mà cũng không thể nào có cái lễ hội như vậy được”.

Có lẽ nào là giấc mơ à, nhưng mà đây cũng là một trải nghiệm quái lạ của bản thân em, nên em viết lại.”

Cứ như thầy ấy đọc những dòng ấy từ trong không trung.

Naoya giật mình, nhìn Takatsuki.

Bản thân Naoya còn không thể nào nhớ chính xác nội dung mình đã viết, nhưng cậu chú ý những gì Takatsuki nói nãy giờ. Có khi nào giống từng câu từng chữ.

– Thầy, toàn bộ những gì em viết thầy đều nhớ hết à?

– Khi nãy thầy đã nói rồi đấy thôi, so với người khác thì trí nhớ của thầy tốt hơn một chút, chỉ cần đọc một lần là có thể ghi nhớ tất cả.

– Cái đó thì……… Đây là “Năng lực trí nhớ ngắn hạn” hay “Người có trí nhớ siêu việt” phải không ạ?

Cậu đã từng đọc đâu đó về những cái này trước đây thì phải. Những vật việc nhìn hay nghe thấy, hay những việc xảy ra, toàn bộ đều được những người đó lưu giữ trong ký ức.

– Ừm, cũng có thể coi là như vậy. Đối với công việc này thì có thể xem như là khá tiện lợi.

Takatsuki trả lời qua loa. Như vậy thì hiển nhiên thầy ấy đều nhớ hết mặt sinh viên trong mỗi buổi học rồi. Những gì mà sinh viên khác sao chép lại, thầy cũng chỉ cần đọc một lần là ghi nhớ chính xác tất cả.

– So với việc của thầy, trải nghiệm của Fukamachi quan trọng hơn đấy. Thầy có thể hỏi em một vài vấn đề được không?

– Được ạ….. chỉ là đây là việc khá lâu rồi nên em không chắc mình sẽ nhớ rõ đâu.

– Vậy thì, trong khả năng em còn nhớ là được —— Em nói là thời tiểu học, chính xác là khi nào? Lúc đó em học lớp mấy?

– Em học năm thứ tư.

– Vậy à. Vậy cũng khá lớn rồi nhỉ. Tầm đó thì cũng đã có hiểu biết và kiến thức rồi. Vùng quê, cụ thể là ở đâu?

– Dạ, là Nagano. Ở phía sâu trong khu vực núi của Nagano… địa chỉ cụ thể thì em không nhớ được. Khoảng thời gian đó, mỗi năm em đều đến đó chơi nhưng không chú ý lắm tới địa chỉ.

– Thầy khá là chú ý tới chỗ “Những chiếc đèn lồng màu xanh trước giờ chưa từng thấy qua”, chỗ này? Điều này có nghĩa là bình thường ở lễ hội sẽ không dùng đèn lồng màu xanh đúng không?

– Đúng vậy ạ. Lúc nào cũng sẽ là đèn lồng màu đỏ(20), ở giữa sẽ có ghi tên của quán…. Những chiếc màu xanh như thế là lần đầu tiên em nhìn thấy. Về sau, em cũng chưa từng thấy lại chúng.

Năm kế tiếp, khi cùng anh em họ tham gia lễ hội, cậu đã tự mình xác nhận lại. Những chiếc đèn lồng được treo ở quảng trường lễ hội, một chiếc màu xanh cũng không có.

Takatsuki gật gù với vẻ mặt cực kỳ hứng thú. Thầy ấy hoàn toàn không ghi chú gì lại, vì điều đó không thật sự cần thiết à.

– Trong bài báo cáo không hề ghi lại em đã làm gì sau khi đến lễ hội nhỉ. Cùng mọi người nhảy điệu Obon, đến sáng thì như thế nào?

– A, không… em không có tham gia nhảy điệu Obon. Chuyện này…. Em chỉ đứng phía ngoài vòng tròn ấy nhìn thôi. Sau đó, đến lúc nhận ra thì trời đã sáng, không biết từ lúc nào mà em đã nằm trong nệm rồi. Vì vậy, em mới nghĩ có lẽ là do mình nằm mơ.

– Vậy à. Chuyện này thường hay xảy ra như thế. Chỉ là… có việc gì xảy ra mà làm em phải nghĩ rằng “Chuyện đó không phải là mơ, mà có thể chính bản thân em đã trải qua”.

Khi Takatsuki đặt câu hỏi như vậy, phút chốc Naoya không thể nào trả lời lại được.

Lợi dụng lúc cậu không chú ý, Takatsuki nói tiếp.

– Nếu chỉ là giấc mơ, chắc chắn em sẽ không dùng nó để viết bài báo cáo này. Điều gì làm em nghĩ đây không phải giấc mơ. Hay là có chứng cứ gì chứng mình em đã tham gia lễ hội giữa đêm khuya đó. Đó là gì vậy? Đến cuối cùng thì em biết điều gì mà làm em cho rằng chuyện đó không phải là giấc mơ?

Thật sự quá sắc bén. Quả nhiên là người thông minh.

…. Mình nên nói tới đoạn nào thì ổn nhỉ?

Không thể trả lời ngay lập tức, cậu đưa cốc cafe lên miệng vừa kéo dài thời gian vừa suy nghĩ. Nếu lơ đi hoa văn kính vạn hoa cùng với Đại Phật thì vị của cafe cũng không tệ lắm.

Nếu nói hết tất cả những gì xảy ra trong tối hôm đó, chắc chắn sẽ không có ai tin cả. Hơn nữa, nếu nói về chuyện đêm hôm đó thì phải nói luôn cả chuyện về đôi tai này. Nhưng mà, đó là chuyện mà không ai có thể tin được. Cậu không nên nói ra thì tốt hơn.

Đặt cốc cafe xuống, Naoya mở miệng nói.

– Lúc tỉnh dậy, em thấy trên bộ đồ ngủ có dính chút cỏ. Từ lúc bị sốt, em toàn ngủ nên nếu bản thân em tối hôm đó không có đi ra ngoài thì không lý nào lại dính cỏ lên được. Do đó, em mới nghĩ là “A, chuyện đó có lẽ là sự thật”.

Cái này cũng không phải là nói dối. Là sự thật mà —- Đương nhiên, để Naoya nghĩ rằng chuyện đêm đó không phải là mơ thì lý do không chỉ mỗi việc đó.

– Vậy à…..

Takatsuki trầm tư, một tay xoa nhẹ cằm như đang nghĩ ngợi gì đó về câu chuyện của Naoya.

Sau đó tiếp tục hỏi.

– Những người tham gia điệu nhảy Obon, tất cả mọi người đều đeo mặt nạ nhỉ….. Vậy còn em? Có lẽ lúc đó em cũng đeo mặt nạ phải không?

– Sao thầy lại biết?

– Thầy nghĩ có thể do em cũng đeo mặt nạ, nên mới có thể tham gia được lễ hội đó không chừng.

Takatsuki đáp lại.

– Thầy đoán không chừng lễ hội đó có lẽ là dành cho người đã mất.

– Người đã mất……

– Điệu nhảy Obon vốn dĩ là dành cho người đã mất hay linh hồn của họ khi họ quay về thế giới này trong thời gian Obon mà. Tùy mỗi địa phương khác nhau, họ sẽ đeo mặt nạ, đội nón lá hay trùm vải che mặt rồi nhảy điệu Obon. Thêm nữa, còn có một giả thuyết hữu lực là đó là để cho những người đã mất từ thế giới bên kia quay lại tham gia vào điệu nhảy cũng sẽ không bị phát hiện ra. Để cho người đã mất cùng với người sống không tồn tại khoảng cách, có thể cùng vui vẻ tham gia…… Cũng có giả thuyết cho rằng, nếu để người đã mất thấy mặt thì sẽ bị họ dẫn sang thế giới bên kia.

Lồng ngực Naoya cứ như có một luồng hơi lạnh thổi qua khi nghe những lời của Takatsuki.

—– Không ổn rồi. Thầy ấy nhận ra mất rồi.

Giọng nói của ông vào lúc ấy, như đang vang vọng lại trong lỗ tai Naoya.

Cố gắng gạt bỏ điều đó, Naoya mở miệng hỏi Takatsuki.

– Thầy, vậy còn đèn lồng màu xanh đó, nó có ý nghĩa gì ạ?

– Bình thường thì đèn lồng màu xanh đâu đâu ta cũng có thể thấy được. Tuy nhiên, theo lẽ thường thì ở lễ hội sẽ không được sử dụng, nên chắc chắn nó có ý nghĩa gì đó. —- À, đúng rồi, nếu nói tới “màu xanh” thì thầy sẽ liên tưởng đến những ngọn đèn màu xanh làm từ giấy(21) được sử dụng trong ”Một trăm câu chuyện ma quái” (22) thời Edo.

– Đèn làm từ giấy?

– Ừ. Thời Edo rất thịnh hành những câu chuyện ma quái, tranh ảnh về “Một trăm câu chuyện ma quái” cũng được truyền bá rộng rãi. Những chiếc đèn được sử dụng vào thời đó đều được dán giấy màu xanh. Trong quyển “Otogiboko” (23) được truyền ra vào thời Kanbun(24) năm thứ sáu, có một câu chuyện là “Nếu kể về yêu quái thì sẽ dẫn yêu quái tới” có ghi về những nghi thức của “Trăm câu chuyện” vào thời đó.

Khi nói tới đó, Takatsuki lại một lần nữa nhìn vào khoảng không trung.

– “Một trăm câu chuyện ma quái cũng có nghi thức. Ánh đèn được điểm sáng trong đêm trăng tối, ngọn đèn đó được dán giấy màu màu xanh, trăm tim đèn cháy sáng, một câu chuyện kể qua, một tim đèn sẽ tắt, xung quanh dần dần tối mờ, chỉ còn ánh đèn xanh nhè nhẹ, không rõ vì sao mọi thứ dần trở nên đáng sợ” —- Đoạn này có nghĩa là trong đêm trăng tối, ngọn đèn màu xanh có một trăm tim đèn sẽ được thắp lên, cứ một câu chuyện ma quái kết thúc thì một tim đèn sẽ bị thổi tắt, mọi thứ dần dần tối đi. Thầy rất hứng thú với việc vào thời đó lại sử dụng ngọn đèn màu xanh. Có lẽ đối với người thời đó, màu xanh mang ý nghĩa kết nối với một thế giới khác.

– Thế giới khác….

– Đối lập với thế giới này là thế giới bên kia. Hoặc có thể nói là thế giới không tồn tại người sống đối lập với thế giới con người đang tồn tại. Lễ hội mà Fukamachi tham gia, thầy nghĩ chắc chắn là một dạng như vậy. Thầy không rõ ở lễ hội đó toàn bộ đều là người đã mất, hay vừa có người đã mất vừa có người sống, bọn họ đeo mặt nạ để đối phương không nhận ra mình. Dù là cái nào thì, thầy vẫn muốn đến đó để tìm hiểu kỹ hơn.

Ánh mắt Takatsuki sáng lấp lánh như một đứa trẻ, vừa nói, vừa nâng cốc cacao lên miệng.

Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì đó, hạ cốc xuống, nhìn vào Naoya.

– À phải rồi, thêm một câu cuối cùng —- Ở lễ hội đó, em có ăn hay uống gì không?

Cậu giật mình run run bờ vai, cậu cảm thấy như bị nhìn thấu.

Naoya nhìn Takatsuki qua cặp kiếng, hỏi lại.

– Sao thầy lại hỏi như vậy ạ?

– Dù cho đi đến đâu thì việc ăn những đồ ăn ở đó, sẽ làm cho chúng ta cảm nhận mình thuộc về nơi đó. ”Ăn đồ ăn dành cho người đã mất” (25) trong “Cổ sự ký” có lẽ là nói về những thứ đó. Izanami sau khi ăn xong đồ ăn của thế giới bên kia, đã trở thành người của nơi ấy. Nếu em ở tại lễ hội của người đã mất được mời ăn thứ gì đó hay thực sự đã ăn gì đó…….

– ”Ăn đồ ăn dành cho người đã mất” (黄泉戸喫): ăn những món ăn được nấu bởi bếp lò ở Suối vàng. Sau khi ăn xong, sẽ không thể quay về thế giới hiện tại.

– … em không có ăn! Bất cứ thứ gì, em không có ăn bất cứ thứ gì cả!

Naoya đáp lại nhanh chóng, cố gắng cắt ngang lời nói của Takatsuki.

Trong họng cứ như cảm giác lại được vị ngọt dưới đầu lưỡi đó. Naoya hoảng hốt, cầm cốc cafe lên. Vị đắng của cafe xoá bỏ vị ngọt trong ký ức đó của cậu.

Takatsuki vẻ mặt ngờ vực nhìn Naoya.

– Vậy à. Nếu vậy thì tốt.

– …. Mà, thầy ơi

– Ừ? Sao vậy

– Tại sao thầy lại có hứng thú đối với những câu chuyện kỳ lạ đó vậy.

Naoya hướng Takatsuki hỏi. Cậu muốn thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện.

– Em đã xem trang web “Câu chuyện bên lề” của thầy rồi. Linh hồn, ma quỷ, yêu quái hay những truyền thuyết đô thị, có rất nhiều thể loại khác nhau được đăng tải. Thầy thật sự tin tất cả những câu chuyện đó là thật à?

– … Thật ra thì thầy không tin tất cả đều là thật đâu.

Takatsuki dùng cả hai tay bao phủ lấy cốc cacao, đáp lại.

– Như thầy đã nói trong buổi học, đa phần các câu chuyện đươc tạo ra đều có bối cảnh riêng của nó. Để cảnh báo, giáo huấn, hay là diễn giải cho một sự viêc nào đó. Nói cách khác thì chúng đều là những câu chuyện được sáng tạo — Nhưng mà, cũng có thể trong đó sẽ có một câu chuyện là thật không chừng.

– … Chuyện thật?

– Trải nghiệm của những người từng gặp chuyện quái dị thật sự. Hay là những lời đồn….. Thứ mà thầy muốn biết là những câu chuyện quái dị có thật sự tồn tại trong thế giới này hay không? Nếu như thật sự có, thầy rất muốn biết. Muốn gặp được, muốn trải qua thử.

– Thầy thật tò mò nhỉ.

– Thầy cũng hay bị nói vậy.

Takatsuki cười ha hả. Thực sự như một đứa trẻ đang cười. Một đứa trẻ đơn thuần, không phá phách, nghịch ngợm nhưng cũng không trưởng thành, Takatsuki có lẽ là một con người như vậy.

– A, nhưng mà nhé, nhờ vào những bài viết được đăng trên trang web nên cũng có rất nhiều người đăng bài của họ. Nhờ thế mà cũng có người muốn được trực tiếp nhờ thầy tư vấn đấy.

– Tư vấn?

– Người gặp phải những chuyện kỳ lạ muốn nhờ thầy giải thích giúp họ những bí ẩn trong đó. Vừa hay, lúc này có một bài đăng.

Takatsuki với tay lấy chiếc cặp ở trên bàn. Từ trong cặp lấy ra chiếc notebook, sau khi thao tác một chút thì xoay về phía Naoya để cậu xem.

Là màn hình email. Có vẻ như gửi từ hộp thư của “Câu chuyện bên lề”. Người gửi là nữ, trong thư viết là vì căn phòng bản thân cô ấy thuê hình như là toà nhà ma ám(26) nên muốn nhờ thầy đến xem thử.

– Toà nhà ma ám à..

– Trong đây không có ghi rõ chi tiết lắm, nhưng có vẻ là có gì đó đã xuất hiện. Em cũng quan tâm đúng không!

Ánh mắt sáng lấp lánh, Takatsuki nói.

– Vậy thì chuyện này, thầy tính như thế nào ạ?

– Ừm, đương nhiên là thầy muốn đi xem thử rồi, sẵn tiện điều tra xem như thế nào.

– Thầy có khả năng ngoại cảm à?

– Thật đáng tiếc là thầy không có những khả năng như thế. Nhưng mà, dù không có khả năng ngoại cảm thì vẫn có thể điều tra được đấy.

Có vẻ như thầy ấy đang nói thật. Nhắc mới nhớ, thầy ấy từng nói nếu nghe được báo cáo về Tsuchinoko thì nhất định cũng sẽ đi tìm thử… quả nhiên học giả thì sẽ có chỗ nào đó hơi là lạ.


16
(16) Nguyện san MU
17
(17) Búp bê Ichimatsu
18
(18) Hình kính vạn hoa Đại Phật
20
(20) Đèn lồng màu đỏ

21

22
(21+22) Đèn làm từ giấy (行灯) đèn dùng để thắp sáng sử dụng trong phòng. Khung đèn làm từ trúc, gốc hoặc kim loại, sau đó dán giấy Nhật lên. Một trăm câu chuyện ma quái(百物語)là tuyển tập 100 câu chuyện ma quái nổi tiếng của Nhật. Đến khi kể hết câu chuyện thứ 100 thì sẽ xuất hiện yêu quái thật sự.

(23) Otogiboko『伽婢子』tuyển tập những câu chuyện kỳ quái trong thời Edo, được xuất bản năm 1666 (Kanbun năm thứ 6)

(24) Thời Kanbun (寛文): niên hiệu của Nhật (1661 ~ 1673)

(25) ”Ăn đồ ăn dành cho người đã mất” (黄泉戸喫): ăn những món ăn được nấu bởi bếp lò ở Suối vàng. Sau khi ăn xong, sẽ không thể quay về thế giới hiện tại.

(26) Tòa nhà ma ám (事故物件): tòa nhà không may mắn, chỉ những tòa nhà đã từng xảy ra án mạng, hay tự sát, không ai dám thuê vào ở.

ĐỪNG CMT HỎI MẬT KHẨU! Đừng chọc nhóm dịch cáu. Hãy bình luận văn minh nhé.

%d bloggers like this: