Q1: Dân tộc học – Chương 1.7

Trước mắt, có vẻ chuyện về bài báo cáo đã xong rồi. Như vậy thì cũng đã tới lúc cậu đi về được rồi. Những chuyện từ giờ trở đi không có liên quan tới Naoya nữa.

Naoya bỏ cốc cafe đã uống cạn xuống cầm cặp xách của mình lên, đứng dậy.

– Vậy thì em cũng xin phép đi về trước…

Ngay khi cậu vừa nói xong câu đó.

– Chờ đã, Fukamachi! Thầy vừa nghĩ tới chuyện này!

Takatsuki bỗng nhiện nói lớn, bắt lấy tay Naoya.

Khi Naoya nhìn xuống cánh tay đang bị bắt lấy bởi Takatsuki, thì Takatsuki đã đứng dậy. Trong phút chốc, góc nhìn từ trên xuống và từ dưới lên bị đảo ngược. Naoya với vẻ mặt không hiểu chuyện gì ngước nhìn Takatsuki, còn Takatsuki thì vẫn như trước, ánh mắt lấp lánh cúi nhìn Naoya.

– Nè, Fukamachi, em có muốn làm thêm không?

– Làm, làm thêm ạ?

– Đúng vậy. Cụ thể là làm trợ thủ cho thầy. Lúc đi gặp người muốn được tư vấn, thầy muốn em cùng đi với thầy.

Takatsuki vừa nói vừa mỉm cười trong khi vẫn cứ nắm chặt tay Naoya. Cái người này tự dưng nói ra chuyện gì vậy.

– Sao, tại sao lại là em…… Dù nói là trợ thủ đi nữa, em cũng không thể làm gì được hết!? So với em thì thầy dẫn mấy anh chị nghiên cứu sinh của thầy có vẻ sẽ có tác dụng hơn, chẳng hạn như chị lúc nãy.

– Ừm, vì mọi người đều bận cả rồi. Thêm nữa, thầy không cần người có kiến thức chuyên môn, vì cái đó thì thầy đã có rồi. À thì, cái thầy cần là thường thức.

– …… Vâng???

– Thầy nha, có những chuyện mà người bình thường đều biết nhưng thầy lại không biết, nên có khi rất là khó xử.

Thầy có thể đừng dùng vẻ mặt thật sự khó xử đó mà nói về những chuyện kỳ cục như vậy có được không. Thêm nữa là thầy làm ơn buông tay em ra.

– Và rồi, còn một chuyện khá là phiền phức nữa là khi thầy đến một địa điểm mới nào đó, chắc chắn sẽ bị lạc.

– Thầy có thể xem bản đồ được mà?

– Dĩ nhiên là thầy có xem bản đồ rồi! Chỉ là bản đồ chẳng phải có quá ít thông tin sao? Đường đi và toà nhà mặc dù có ghi lại nhưng mà trên thực tế chẳng phải ở đó sẽ có rất nhiều thứ khác sao. Máy bán nước tự động nè, bãi đậu xe lộ thiên nè, bảng hiệu quán ăn nè, rồi còn vật phẩm bày bán trước cửa hàng, hay người đi đường, còn có con chó được dẫn theo. Những thứ đó cứ đập vô mắt thầy làm cho thông tin trong não thầy đầy ắp cả lên, thành ra thầy không thể nào đối chiếu với bản đồ được nữa….

Takatsuki vừa chỉ chỉ thái dương vừa nói.

Có vẻ như đây là tác dụng xấu của việc Takatsuki có năng lực ghi nhớ vượt xa người thường.

Với người bình thường thì khi nhìn cảnh vật xung quanh, họ chỉ quan tâm tới những sự vật sự việc cần thiết thôi. Não bộ sẽ tự động loại bỏ những thứ vô nghĩa, những thứ không cần thiết sẽ được cắt bỏ, và chỉ giữ lại những thông tin có giá trị. Nhưng mà, não bộ của Takatsuki chỉ cần là những gì lọt vào tầm mắt của thầy ấy thì bất cứ thứ gì cũng sẽ được ghi nhớ rõ ràng trong đầu. Đối với một cái bản đồ quá đơn giản thì có lẽ rất khó để điều chỉnh cho phù hợp được.

– Vì vậy, kỹ năng cần thiết để làm trợ thủ của thầy là người có thường thức và sẽ không bị lạc đường. Thế này thì Fukamachi, em là người có thường thức và cũng có thể đọc được bản đồ nhỉ?

– …… Ha, tạm cho là vậy ạ.

– Quyết định vậy đi! Thời gian thì thầy sẽ sắp xếp để phù hợp lịch trình của em, khi nào thì em có rảnh?

Bàn tay vẫn bắt chặt lấy cánh tay của Naoya lắc lắc tay cậu lên xuống, Takatsuki vừa cười vừa nói. Cứ như thế tự tiện quyết định mọi thứ, cái người này thật sự là không có chút thường thức nào cả.

Tuy vậy, khi nghe thấy tiền lương được đưa ra cậu thấy cũng không tệ chút nào, nghĩ tới tình trạng viêm màng túi hiện tại của bản thân, Naoya quyết định chấp nhận phương án của Takatsuki.

Vì thế, cuối tuần, Naoya đi cùng với Takatsuki gặp người đang sống trong toà nhà ma ám đó.

Người cần tư vấn giới tính nữ, là nhân viên văn phòng sống ở quận Suginami, tên là Katsuragi Nanako.

Địa điểm hẹn với Nanako là quán cafe cách ga Asagaya khoảng một phút đi bộ. Cậu đã nghĩ là dù thế nào thì Takatsuki cũng không thể lạc đường được nhưng để phòng ngừa, cậu hẹn với Takatsuki ở cổng soát vé của nhà ga.

Thật là quyết định đúng đắn.

– …… Thầy à, hướng đó, sai rồi.

– Hở? Thầy nhầm à?

Cậu vội vàng kéo Takatsuki lại, cái người được cậu để tự đi thử kia đang đi theo hướng ngược. Chỉ cần bước đầu tiên sai thôi thì sau đó chắc chắn sẽ thành trẻ lạc ngay.

– Thầy, sao thầy có thể sống được tới hiện tại vậy?

– … Thì xung quanh thầy có khá là nhiều người tốt bụng đó.

Takatsuki nhìn vẻ mặt đang sốc của Naoya, cười cười rồi đáp lại.

– Nhưng mà chỉ cần là địa điểm đã từng đi đến một lần thì chắc chắn thầy sẽ nhớ nên không sao hết. Bị lạc đường thì chỉ có lần đầu tiên thôi.

– Cái đó, vậy nếu một thời gian sau cảnh vật của chỗ đó thay đổi thì như thế nào?

– À, chuyện đó thì ngoại lệ, vẫn bình thường. Dù cho toà nhà có thay đổi, hay hàng quán thay đổi, chỉ cần con đường không thay đổi gì thì thầy vẫn có thể điều chỉnh được. Ờ thì, nếu thử so sánh tấm hình trắng đen thời xưa với tấm hình hiện tại chẳng phải vẫn còn vết tích gì đó sao? Tựa tựa vậy đó.

– Ha, ra là vậy… Mà trước mắt, thầy à, cho đến khi thầy nhớ được hết những cảnh vật trước mặt thì làm ơn đừng có đi trước nữa. Em sẽ dẫn đường.

Cậu dẫn Takatsuki đang nghiêm túc xin lỗi nãy giờ đến quán cafe đã hẹn kia.

Khi Naoya và Takatsuki bước vào quán, cô gái ngồi ở bàn ngay giữa quán nhìn về phía hai người. Khi đối mắt với Takatsuki, cô gái hơi cúi đầu. Có vẻ đó là Katsuragi Nanako. Chắc là cô ấy đã tìm hiểu thử ở trên mạng nên biết mặt của Takatsuki.

Katsuragi Nanako có mái tóc thẳng, dài ngang vai, là một cô gái khá trầm tính. Độ khoảng hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi.

Khi Takatsuki đi đến chỗ Nanako, ngồi xuống, Nanako lại một lần nữa hơi cúi chào.

– Em là Katsuragi. Cám ơn thầy đã cất công đến đây.

– Tôi là Takatsuki. Còn đây là học sinh của tôi, Fukamachi, em ấy sẽ hỗ trợ tôi.

Vừa nói, Takatsuki đưa danh thiếp của mình ra.

Vẻ mặt đã được điều chỉnh, đi kèm với một nụ cười nhẹ nhàng, mang nét lý tính, thực sự có thể thấy đây là một người đáng tin cậy. Nhưng thực chất thì đây lại chính là người không thể nào tới được điểm hẹn bằng khả năng của mình mặc dù chỉ cần đi bộ một phút từ nhà ga.

Nhân viên quán đi đến, Naoya gọi một ly cafe, còn Takatsuki là một ly cacao, đến khi thức uống được mang ra, Takatsuki nói với Nanako.

– Vậy thì, tôi muốn nghe kể rõ hơn về nội dung câu chuyện em muốn tư vấn, có được không?

Nanako hơi cúi mặt xuống, bắt đầu kể lại sự việc.

– Khu nhà chỗ em sống, có gì đó kỳ lạ xảy ra……

Theo như câu chuyện của Nanako thì khoảng hai tháng trước Nanako chuyển đến căn phòng đang ở hiện tai. Phòng dạng 1K(27), nằm ở tầng hai. Toà nhà khá cũ nhưng thiết bị mới được sửa chữa lại gần đây, trong phòng cũng rất sạch đẹp.

Mới đầu, khi cô chú ý đến điều dị thường là vào tối khuya khoảng một tháng trước.

Cộc cộc, cộc cộc, cô nghe được âm thanh như ai đó đang gõ vào. Không phải là tiếng phát từ phía cửa ra vào, mà là từ phía vách tường. Như người ở phòng kế bên đang gõ vào tường vậy.

Hồi đầu, cô cũng làm như không biết gì. Tuy nhiên, những ngày như thế cứ tiếp tục, đến khi cô không chịu đựng được nữa. Nanako đi sang gõ cửa phòng kế bên để nói chuyện.

Nhưng mà cô gõ cửa mấy lần cũng không thấy có ai ra cả.

Ngay từ đầu thì căn phòng đó cũng không thấy bóng dáng người, nhìn phía bảng tên cũng không để tên. Sáng ngày kế tiếp, cô xuống nhà chủ nhà để xác nhận thử thì biết được phòng đó là phòng trống.

Không thể có chuyện như thế được, rõ ràng là có ai đó ở đấy, khi Nanako nói như thế, quả nhiên mặt chủ nhà cũng biến sắc. Có lẽ nào có người tự ý lẻn vào sống trong đó, vì thế chủ nhà đã cùng với Nanako đi kiểm tra thử.

– Nhưng mà… khoá cũng không bị cạy, cửa sổ cũng không có dấu hiện bị đập vỡ. Trong phòng hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy có người sống ở đây.

Chủ nhà nói có thể Nanako vừa mới dọn nhà nên bị mệt quá thôi, xong đi về nhà. Nanako nhìn vào trong phòng cũng không thể nào tin vào giả thuyết đó được.

Và rồi, âm thanh gõ gõ ấy vẫn cứ tiếp tục.

Chuyện không chỉ đến đó, dần dần không phải là tiếng gõ nữa, mà thay vào đó là tiếng móng tay cào cào vào tường. Roạt, roạt…

– Em, rất sợ… vậy mà, chủ nhà lại hoàn toàn không để ý đến. Chủ nhà chỉ bảo là căn phòng đó hoàn toàn không có người ở.

Thật sự cô rất muốn chuyển đi. Nhưng mà, sau khi chuyển nhà thì số tiền còn dư lại trong người cô cũng không còn bao nhiêu cả.

Cuối cùng thì mấy chuyện đáng sợ hơn cũng xảy ra.

Sau khi kết thúc công việc trở về thì thấy trong phòng xuất hiện những sợi tóc dài rõ ràng không phải của cô.

Vào một ngày khác, ở phía ngoài cửa ban công, có in dấu tay trên đó. Nhưng đây là tầng hai mà.

– Do đó, em đã nghĩ có khi nào căn phòng này trước đây đã có người chết rồi không? Vì vậy nên mới bị nguyền rủa như thế.

– Tóm lại là em nghĩ rằng chắc hẳn căn phòng đó là nơi xảy ra vụ án, có đúng không?

Khi Takatsuki xác nhận lại như thế, Nanako làm vẻ mặt trầm ngâm rồi gật đầu.

– Bởi vì, em chỉ có thể nghĩ được như thế. Giả dụ như nếu không phải do căn phòng thì có thể do em bị nguyền rủa, mà nếu vậy thì ở những nơi khác chắc chắn cũng phải xảy ra những chuyện đáng sợ đó! Nhưng mà bất cứ chuyện gì xảy ra đều chỉ ở trong căn phòng đó.

– Nhưng nếu là nơi xảy ra vụ án, có thể sẽ gây ảnh hưởng về mặt tâm lý nên công ty bất động sản phải có nghĩa vụ giải thích trước. Trước khi em thuê nhà, bên bất động sản không giải thích trước cho em sao?

– Vâng, họ nói không có. Nhưng mà, như thế nào em cũng cảm thấy bất an… nên đã đến trực tiếp văn phòng của công ty bất động sản đã giới thiệu căn phòng cho em.

Đúng lúc người đàn ông phụ trách giới thiệu phòng cũng có mặt ở đó, Nanako kể lại những chuyện kỳ quái xảy ra trong căn hộ, hỏi thử xem đây có phải là nơi xảy ra vụ án gì hay không.

Người bên công ty bất động sản đã trả lời là “Căn phòng đó không phải là nơi xảy ra vụ án”.

Nhưng mà thái độ của người phụ trách lúc đó có chút gì đó hơi lạ. Cứ như muốn che giấu điều gì đó nên đã đáp lại bằng những lời mập mờ, không rõ —- ít nhất là Nanako đã cảm thấy vậy.

Nhìn vào thái độ đó, nghi ngờ của Nanako ngày càng tăng dần.

Có lẽ nào căn phòng mình đang ở là nơi xảy ra vụ án?

Vì thế nên mới xuất hiện linh hồn?

Những thứ như hồn ma có tồn tại thật sao, trước giờ cô chưa bao giờ tin vào điều đó.

Nhưng, lúc này đây, về những chuyện đã xảy ra trên bản thân cô, cô không biết có thể dùng cách nào khác để giải thích được. Cô đã đến đền thần để nhờ trừ tà, cũng đã mua rất nhiều bùa dán khắp phòng nhưng cuối cùng cũng không có tác dụng gì cả. Khi cô hỏi thăm thử chủ nhà, chỉ nhận lại lời đáp cùng với sự bực tức “Tôi mong cô đừng có nói những lời lẽ kỳ lạ như vậy nữa”. Sau đó lại nói thêm “Nếu cô cứ tạo ra mấy tin đồn vô căn cứ như thế, phiền cô chuyển khỏi đây”, với Nanako, nếu có thể cô cũng muốn làm như vậy lắm. Cô cũng có ý định nhờ nhà ngoại cảm hay thầy tế thử nhưng lại không có ai quen biết giới thiệu, thử tìm hiểu trên internet thì cô lại không biết là thật hay lừa đảo.

Có một lần, cô tình cờ nghe được đồng nghiệp nói về Takatsuki. Là phó giáo sư đại học Seiwa, chuyên thu thập và điều tra những câu chuyện kỳ quái.

Nếu là giảng viên đại học thì có thể đảm bảo được thân phận và có thể cũng sẽ giúp Nanako làm rõ những việc đã xảy ra trong căn phòng của cô.

Nanako như người chết đuối nắm được cọng rơm, cô thử liên lạc với Takatsuki.

– Thầy, mong thầy có thể giúp đỡ. Dù sao đi nữa, xin hãy cứu em. Em, em như muốn điên rồi…!

Nanako vừa nói xong, liền cúi đầu với Takatsuki. Giọng cô vang lên như bất chấp cái nhìn của những khách hàng khác trong quán cafe.

Nhìn Nanako như thế, Naoya khẽ nhíu mày.

Bởi vì những lời mà cô gái này nói nãy giờ không có nửa lời nói dối.

Giọng của cô có đôi khi run lên do khiếp sợ nhưng không hề bị biến dạng. Những việc mà cô ấy kể lại đều thực sự đã xảy ra.

Nếu vậy thì —- có lẽ nào, đây thực sự là chuyện quái dị.

Như khi đó.

Takatsuki mở miệng nói.

– Katsuragi, em ngẩng đầu lên đi đã. Tôi đã hiểu mọi chuyện rồi.

Sau đó, Takatsuki đưa tay phải về phía Nanako. Như thể yêu cầu bắt tay.

Nanako ngước đầu lên, rụt rè nắm lấy bàn tay đó.

Ngay tức thì Takatsuki dùng cả hai tay nắm chặt tay Nanako.

– Ha, a, sao……?

Nanako giật mình, muốn rút tay lại.

Chỉ là Takatsuki mãnh liệt nắm chặt lấy tay cô không hề có ý định buông ra.

– … có thể gặp được em, tôi thấy rất vui. Chắc chắn đây là định mệnh.

– Ơ…

Vươn người về phía Nanako, Takatsuki nhìn cô không rời mắt, giọng nói cứ như đang thổ lộ lời yêu thương.

Nhìn lại Takatsuki, hai bên má Nanako nhanh chóng nhiễm sắc đỏ. Sau khi sắp xếp lại toàn bộ những suy nghĩ của bản thân, tới giờ cô mới nhìn kỹ gương mặt của Takatsuki người đang ở trước mắt cô. Đôi mắt ngân ngấn nước, tràn đầy vẻ sợ hãi, lúc này đây như ngập tràn một cảm xúc khác.

– Katsuragi, lúc này đây, tôi có thể nói hết những cảm xúc của mình cho em biết không?

– Ơ, a, như vậy, em, vẫn chưa chuẩn bị tinh thần… Chuyện, chuyện gì ạ?

– Tôi thật sự rất ghen tỵ với em.

– … Vâng?

Nanako nghiêng đầu nhìn Takatsuki, vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô cảm thấy hình như mình vừa mới nghe cái gì đó không thích hợp với tình cảnh hiện tại nhưng mà suy nghĩ của cô lại không theo kịp.

Takatsuki càng rướn người về phía Nanako.

– Thật sự đấy! Từ tận đáy lòng, tôi thật sự ghen tỵ với em! Có thể sống ở trong căn phòng tuyệt vời như thế, ngay lúc này tôi chỉ muốn lập tức đổi với em thôi. Tòa nhà bị ám, linh hồn quậy phá, thực sự là một căn phòng kích thích sự hiếu kỳ của tôi. Katsuragi, em nhất định phải để tôi tìm hiểu về những việc đã xảy ra! Phải rồi, đầu tiên em có thể cho tôi xem thử căn phòng như thế nào không? Aa, tôi thấy phấn khích quá, linh hồn sẽ xuất hiện nhỉ! Thực là mong chờ!

Vừa cầm tay Nanako lắc lên lắc xuống, vừa hưng phấn nói.

Mới đầu còn là vẻ mặt mơ hồ kèm theo nụ cười, dần dần ngày càng thấm đậm sự bối rối. Thôi rồi, Naoya nghĩ. Rõ ràng là cô ấy đang sợ hãi. Ánh mắt của khách hàng xung quanh cũng thể hiện rõ chán ghét. Bản chất nội dung cuộc nói chuyện cũng đã quá lắm rồi, đã vậy còn lớn tiếng như thế.

Có lẽ đây là lúc Naoya – người phụ trách thường thức nên ra tay, cậu len lén nói nhỏ với Takatsuki.

– Thầy. Thầy bình tĩnh lại chút. Thầy lớn tiếng quá rồi đấy.

– Bình tĩnh? Đây chẳng phải là điều không thể nào sao, Fukamachi? Em không nghe thấy gì à, linh hồn xuất hiện đó, ở căn phòng của người này. Thật sự tuyệt vời đúng không!

Không được rồi. Cái người ba mươi bốn tuổi này, hoàn toàn không để ý gì xung quanh cả. Cậu nhìn Takatsuki ngày càng giống với con Golden retriever(28) mà cậu từng nuôi. Hễ mà nhìn thấy món đồ chơi yêu thích của mình là ánh mắt cứ sáng lấp lánh, vẫy đuôi liên tục.

– ….. Th, thầy à, thầy có thể giảm âm lượng của mình xuống một chút được không? Những người khách khác đang nhìn chúng ta đấy. Còn nữa, thầy cũng phải buông tay chị Katsuragi đi. Nào, nhanh nào. Buông ra đi.

– Hở? Tại sao, Fukamachi? Buông tay người con gái tuyệt vời như thế này ra, sao em lại nói chuyện kỳ lạ vậy.

Cậu đã thử nhẹ nhàng khuyên bảo rồi nhưng cái người này vẫn một mực không chịu ngừng vẫy đuôi là sao. Cậu thấy cứ như con chó đang đi dạo bỗng ôm chầm lấy đối phương đang đi ngược hướng lại với mình. Mọi ánh mắt cứ đổ dồn về phía này càng ngày càng làm Naoya gấp gáp, cậu không nghĩ ngợi, bắt lấy cánh tay Takatsuki.

– …… Aaaa, đủ rồi, anh* nhanh chóng bỏ tay chị ấy ra ngay! Mọi người đang nhìn kìa! Và ở những nơi có nhiều người như thế này thì đừng có mà nói lớn tiếng như thế!

*Bình thường Naoya sẽ gọi Takatsuki là thầy (先生), nhưng có một số trường hợp bởi vì sự “thiếu thường thức” của Takatsuki mà Naoya quạo lên nên gọi Takatsuki bằng “anh” luôn (あんた).

Cậu quên luôn thân phận phó giáo sư của người này, nhỏ giọng la Takatsuki.

Cùng lúc đó, Takatsuki bừng tỉnh.

Gấp rút buông tay Nanako ra, ngồi lại trên ghế, lo lắng e ngại nhìn nhìn xung quanh. Nhận ra ánh mắt của những khách hàng khác, cả người rút lại một chỗ.

– …… Xin, xin lỗi, Fukamachi, Katsuragi……

Biểu tình như một chú chó bị la, Takatsuki ủ rủ nói. Thì ra là thế, quả nhiên, nếu không có người phụ trách thường thức ở kế bên thì sẽ nghiêm trọng tới cỡ nào.


(27) 1K: 1 phòng ngủ, 1 nhà bếp.

ĐỪNG CMT HỎI MẬT KHẨU! Đừng chọc nhóm dịch cáu. Hãy bình luận văn minh nhé.

%d bloggers like this: