KTĐMĐ – Chương mở đầu

Dịch giả: Đinh Đinh

Nửa đêm, Juntan lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nhà thờ đang bốc cháy một cách tuyệt vọng.

(Quả nhiên.)

Cha Ernest và những đứa trẻ mồ côi, những người cầu nguyện với Chúa mỗi ngày, đã bị thiêu rụi bởi ngọn lửa cùng với ngôi nhà thờ họ đang sống.

Họ luôn nói. Nếu bạn tin vào Chúa và làm điều đúng đắn, chắc chắn Người sẽ dang cánh tay nâng đỡ bạn.

Không thể không nghĩ rằng nhờ chỉ dẫn của Chúa mà Juntan đã có được cuộc sống tươm tất hơn, và trên hết, nếu những người thiện lương đã nói như thế, vậy thì cứ thử tin vào Chúa. Nhưng rốt cuộc chẳng có bàn tay giúp đỡ nào được đưa ra, tất cả mọi người đều chết, đều bị sát hại dù không phạm phải bất cứ tội lỗi nào.

“Làm gì có thần thánh chứ……”

“Không có thì sao?” – Giọng nói mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng vang đến đôi tai.

Juntan ngơ ngác, ngước lên nhìn người đứng bên cạnh. Làn da trắng ngần không một chút tì vết. Mái tóc đen mềm, đôi mắt xanh trong veo với đôi bông tai đỏ như máu tô điểm thêm vẻ đẹp hoàn mĩ.

Tiketo W. Branch, quý tử của gia tộc Branch danh giá.

“Chúa có thật hay không đâu có quan trọng. Luật của thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, ngươi yếu, ngươi mất mạng. Cha Ernest và những đứa trẻ là kẻ yếu. Chỉ vậy thôi.”

Như Tiketo nói, cái chết tràn ngập thế giới này. Tuy nhiên, thực tế đó không phải là điều dễ chịu, và nỗi tuyệt vọng của Juntan chỉ càng thêm sâu sắc bởi sự tàn nhẫn của nó mà thôi.

“Ta sẽ không nói những thứ ngớ ngẩn đại loại như ‘hãy sống cả phần của bọn họ’ đâu. Mang ước muốn của người khác trên vai mà sống, chỉ là thứ vô nghĩa. Cách sống đó, cũng chẳng hồi sinh được người đã chết. Ngươi đã sống sót. Vì vậy, hãy sống đường hoàng, bảo toàn sinh mạng của chính mình là được rồi.”

Sống, Juntan khẽ nói.

“… Vì cái gì?”

Tiketo tặc lưỡi khó chịu.

“Ngươi cần lý do để sống?”

Mọi người đều đã bị giết, ngôi nhà ấm áp cũng bị thiêu rụi, hắn đã mất tất cả.

Không có thứ mà hắn muốn bảo vệ, không có nơi để trở về, không có lấy cả một niềm tin dù mong manh.

Tiketo hơi cúi người vì đã mỏi khi phải đứng lâu, lười biếng nói.

“Vậy thì ta sẽ cho ngươi lý do để sống. Theo ta đi.”

Chất giọng mạnh mẽ nâng cằm Juntan lên để hắn nhìn được chủ nhân của sự tự tin, ngạo nghễ ấy.

“Ta sẽ là Chúa của ngươi.”

THỊCH! Trái tim Juntan đập rộn khiến hắn ngưng hô hấp trong chốc lát, như thể lồng ngực hắn bị một mũi tên nhọn xuyên qua.

“Anh… Trở thành Chúa trời của tôi?”

“Ừ. Cũng giống như việc mỗi ngày ngươi đều cầu nguyện với Chúa trong nhà thờ ấy. Thì từ bây giờ hãy cầu nguyện cho ta, sống vì ta, tôn thờ ta.”

Nhà thờ sụp đổ dưới ngọn lửa hừng hực. Tiketo nhìn theo bóng lửa, hơi dợm đứng lên, từ tốn như chẳng cần tốn công tránh né tia lửa vươn tứ phía kia.

“Có lẽ nhà Bourbon sẽ còn tấn công khốc liệt hơn thế này. Sẽ có những kẻ ngu ngốc muốn ám sát ta, nhưng ta không dự định chết trong tay bọn chúng.”

Tiketo nhìn xuống Juntan bằng đôi mắt rực lửa.

“Đưa sinh mệnh của ngươi cho ta, trở thành lá chắn, lưỡi kiếm để bảo vệ ta.”

Juntan nâng người, ngập ngừng hỏi.

“Tôi… được phép ở bên cạnh người sao?”

Tiketo đáp lại một cách hiển nhiên:

“Ngươi không ở cạnh ta thì làm sao có thể bảo vệ ta được?”

Nhịp đập lớn hơn lạ thường hòa vào dòng máu sôi sục. Hắn tưởng do bụi tro và hơi lửa bay tới nhận cơ thể hắn trong nhiệt nồng, nhưng hóa ra sức nóng này lại đến từ trái tim hắn.

(Mình có thể ở bên cạnh người ấy… Ở bên.)

Juntan nhận ra không phải hắn đã mất hết tất cả. Một điều gì đó, một thứ gì đó đang ngủ sâu trong lồng ngực đã được đánh thức, thứ ấy trào dâng mạnh mẽ.

(Ở bên cạnh người này.)

Mong ước được ở cạnh người đó từ ba năm trước đột nhiên được chấp thuận làm cho Juntan cảm thấy máu nóng sôi trào.

“Ta không nói ngươi sẽ làm việc không công. Mà ta cũng không muốn làm một vị thần vô trách nhiệm. Nếu như ngươi đi theo ta thì ta sẽ cho ngươi một phần thưởng tương xứng. Ngươi muốn gì không?”

Juntan nhìn thẳng vào Tiketo.

“Tôi muốn Người.”

Trước đây, cha Ernest đã nắm tay Juntan và nói. Đôi tay này không phải để giết chóc mà là để ấp ôm một sinh mệnh.

Hắn đã không biết được rốt cuộc hắn muốn giữ lấy ai.

(Người này.)

Không nghi ngờ gì nữa. Trái tim đang đập kịch liệt đang gào thét rằng anh ta chính là người này. Juntan quỳ một chân nhìn lên Tiketo, nói ra mong muốn của mình.

“Hãy cho tôi được ôm trọn ngài trong vòng tay này.”

Tiketo cau mày nghi ngờ.

“… Ngươi đang nói gì thế? Ôm, ta?”

“Vâng. Là ngài. Tôi muốn ngài chỉ thuộc về riêng tôi.”

Note: ‘Ôm’ ở đây là mang nghĩa ôm rồi xxx nhé.

Tiketo nhìn hắn đăm đăm với đôi mắt sắc nhọn.

“Ta không phải đồ vật. Ta không thuộc về bất cứ ai. Cơ thể này, sinh mệnh này là của riêng ta.”

 Juntan rùng mình.

Cơn giận của Tiketo truyền sang, kích động cơn phấn khích. Trái tim rộn rạo những cảm xúc rực cháy, nỗi khát khao dâng tràn cổ họng hắn.

(Ahh… Thật muốn chạm vào người.)

Thật muốn nhào tới ngay lập tức, lột trần rồi hôn lên cơ thể mỏng manh của người và cắn nuốt người vào bụng.

Dục vọng bùng lên tưởng như ngọn lửa thiêu rút hết không khí trong lồng ngực hắn.

(Mình muốn người này… Muốn ôm siết người điên cuồng… Nhưng, không được…)

Juntan nghiến chặt răng và dùng ngón tay cào mảng đất một cách tuyệt vọng để chống lại thôi thúc khát khao.

Cho dù có dùng vũ lực để phạm tội với người đó, cái đạt được cũng chỉ có khoái lạc nhất thời. Thứ mà hắn muốn không chỉ có cơ thể mà còn là toàn bộ con người Tiketo.

“Tôi phải làm sao mới được phép ôm người?”

“Hả? Đã nói là…”

“Tôi chỉ muốn người thôi. Ngoài người ra tôi không cần bất cứ thứ gì khác.”

Sẽ là vô cùng nhục nhã nếu như Tiketo kiêu hãnh tự hiến mình như một phần thưởng. Nhưng cho dù người đó có nổi giận, có bị người ghét bỏ đi chăng nữa, Juntan cũng không có ý định từ bỏ. Hắn nhìn Tiketo như thể đang thách thức một cuộc chiến, thẳng thắn, không chùn bước.

Tiketo buông mắt thở dài.

“… Một năm. Nếu ngươi có thể bảo vệ ta hoàn hảo, sau một năm, ta sẽ cho phép ngươi.”

Juntan run lên vì sung sướng.

Hắn hạnh phúc đến mức muốn hét lên thật to.

“Ngươi…”

“Juntan. Tên tôi là Juntan East Valley.”

Cũng như việc Tiketo là đặc biệt với hắn, hắn cũng muốn trở thành thứ duy nhất với Tiketo. Không phải là ‘ngươi’, hắn muốn Tiketo gọi tên hắn.

Có lẽ vì cảm nhận được suy nghĩ đó của hắn nên Tiketo khịt mũi, mấp máy môi. Cùng lúc, phương gió thay đổi, cậu khẽ rùng mình vì cơn gió lạnh thổi đến từ sau lưng.

“Chunta.” – Cắn môi rồi.

“Ừm… không phải Chunta, là Juntan?”

“A, tôi biết rồi. Là ngài cố tình gọi vậy đúng không? Chunta là được rồi ạ.”

Juntan cứ vậy cười tươi.

Mặt đỏ lựng nhấn lại câu nói thật dễ thương.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy ai đó ‘đáng yêu’, ngay cả cách gọi Chunta cũng thành quý giá.

“Thời hạn hợp đồng là một năm. Nếu tôi hay cậu chết thì hợp đồng sẽ vô hiệu.”

“Tôi sẽ không để nó bị phá vỡ đâu.”

Chuông báo vọng lại từ phía xa. Tháp đồng hồ Big Ben chỉ nửa đêm. Juntan đứng dậy, đặt tay lên lồng ngực phập phồng, cất lời thệ với vị thần đã trao cho hắn sinh mệnh.

 “Tiketo W. Branch… Bây giờ, kể từ giây phút này, tôi sẽ sống vì người. Tôi cầu nguyện cho người mỗi ngày, nghĩ tới người, tôn thờ người, và một năm nữa, tôi chắc chắn sẽ giữ được người trong vòng tay này.”

Tiếng chuông đầu vang lên giữa London đang chìm trong đêm tối.

Leave a Reply to kimbolo Cancel reply

2 Comments

  1. Myo

    “Luật của thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, ngươi yêu, ngươi mất mạng.”
    “Ngươi yêu”=> “ngươi yếu” đúng hông ạ? ‘-‘

  2. kimbolo

    Ỏoooo cưng vãi
    Bộ này là tỉu thuyết của dakatetai hẻ
    Sao cốt truyện lạ v, đây liệu có chuyển thể sang manga hum ~~

%d bloggers like this: