Q1: Dân tộc học – Chương 1.3

Dịch: Neko

Sau khi bài giảng của Takatsuki kết thúc, Naoya rời khỏi toà nhà giảng đường, những lời mời gọi gia nhập câu lạc bộ từ bốn phương tám hướng đổ ập về như cơn gió.

– Em là tân sinh viên hả?! Có hứng thú với câu lạc bộ diễn kịch tiếng anh không?! Lát nữa ở hội trường 2A sẽ diễn một phần vở “Amadeus”, em nhất định phải tới xem nhé!

– Câu lạc bộ Tennis STEP! Cùng nhau đổ mồ hôi nào, cùng nhau trải qua thanh xuân nào! Chúng ta sẽ có những buổi giao lưu cùng với trường khác, với cả trường đại học nữ nổi tiếng chúng ta cũng có liên kết nhé!

– Hội nghiên cứu phim ảnh đây! Thứ sáu hằng tuần đều có buổi xem phim, hoan nghênh những bạn sinh viên có hứng thú với phim ảnh tự chế xuất!

– Hội nghiên cứu Rakugo(11), tuần này, mỗi ngày đều có biểu diễn!

Chẳng mấy chốc cả hai tay cậu đầy những tờ rơi, bị lôi kéo tham gia câu lạc bộ, trong lúc cậu hoảng hốt bỏ chạy, vòng qua con đường nhỏ để tránh nạn thì trong cặp của cậu đã nhét tờ rơi. Chuyện gì thế này, cũng không phải như học sinh cấp ba mang giày đi trong nhà(12) hay đính phù hiệu khác nhau, những sinh viên khoá trên sao có thể phân biệt được đâu là tân sinh viên hay vậy.

Tháng tư chính là thời kỳ quan trọng mà mỗi câu lạc bộ đều cố gắng tìm thành viên mới cho mình. Buổi sáng còn đỡ, buổi chiều mới chính là thời điểm các câu lạc bộ hoạt động mạnh mẽ. Đặc biệt là đường chính trong khuôn viên trường đâu đâu cũng là quầy đăng ký, sinh viên khoá trên đang đứng đợi tân sinh viên ghé đến đăng ký.

Chỉnh lại áo và mắt kính bị lệch, Naoya thở dài một hơi. Bị vây lấy trong đám người đó cứ như bị tấn công bởi đám cá hổ. Cậu chỉ có thể vòng ra phía sau trường để đi thôi.

Cậu nghĩ vậy, vừa đúng lúc định bước đi, bị một giọng nói gọi lại.

– Em là tân sinh viên phải không?!

Cậu chán chường quay người lại, hướng phát ra giọng nói là một cặp nam nữ vẻ ngoài dễ nhìn.

Người cất tiếng hỏi là nữ sinh. Mái tóc đen dài được buộc lên.

– Nếu mà chị tính kêu em tham gia câu lạc bộ thì chuẩn rồi.

Cách Naoya trả lời cứ như người ta đang từ chối ký giả của tờ báo, khiến nữ sinh cười khổ.

– A, không phải vậy. Không liên quan gì tới câu lạc bộ cả. Bọn chị, nói sao nhỉ, mọi người sẽ tập hợp lại cùng nhau nói chuyện phiếm thôi, chỉ cần thoải mái thôi.

– Đúng vậy, đúng vậy, nhẹ nhàng thoải mái thôi. Mọi người sẽ đưa ra một đề tài rồi cùng nhau tranh luận. À cũng không hẳn là tranh luận, là nói chuyện phiếm.

Nam sinh vừa gật đầu mạnh vừa nói. Nét mặt khả nghi kèm một nụ cười gượng gạo.

– Nếu chỉ là nói chuyện phiếm bình thường thì anh chị không cần thiết phải kêu gọi tân sinh viên đâu ạ.

Khi Naoya nói vậy, nam sinh lắc đầu nguầy nguậy.

– Không có chuyện đó đâu! Mặc dù chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng cũng rất cần những ý kiến mới mẻ. Như vậy nè, ví dụ, em nghĩ sao về đời người? Chúng ta sinh ra, đi học, rồi vào đại học, xong ra đi làm, đám cưới sinh con, dù có rất nhiều rất nhiều trải nghiệm, nhưng đến cuối cùng vẫn phải chết, đúng không? Nếu như thế, đời người là vì điều gì?

– Xin lỗi, nhưng em không học Triết.

– Không, không phải, buổi nói chuyện sẽ đơn giản hơn thế này nhiều!

– Đúng vậy, nói chuyện nhẹ nhàng thôi!….. Mà, em vào đại học, nếu không tham gia câu lạc bộ, chắc chắn sẽ rất khó để tìm thấy chỗ cho bản thân, như vậy chẳng phải rất buồn sao? Bọn chị có phòng riêng cho câu lạc bộ. Thành viên đều có thể thoải mái sử dụng. Có thể đến bất cứ lúc nào, cùng mọi người nói chuyện thoải mái. Thật sự chỉ là những buổi nói chuyện bình thường thôi.

Cả hai người cứ lặp đi lặp lại “bình thường, thoải mái”, cậu dần tăng khoảng cách với cả hai.

Aaa, cái này có lẽ nào là…. Naoya nghĩ.

– …. Anh chị là truyền giáo à?

Bị câu hỏi của cậu đâm thẳng một nhát, nam sinh giật mình, hơi run nhẹ.

Người nữ vẫn giữ nụ cười, mặt không biến sắc.

– Trời, sao tự dưng em lại nói vậy. Bọn chị không phải như thế đâu.

Rít, nửa sau của câu nói bị biến dạng.

Naoya thở dài.

Cậu vừa kéo tai nghe ra khỏi cặp vừa nói.

– Trước đây em có đọc ở đâu đó, nếu nói dối mặt sẽ bị biến dạng đó.

– Hả?

Trước lời nói của Naoya, gương mặt của nữ sinh hiện ra sự ngờ vực.

Naoya đeo tai nghe bên trái lên.

– Em không hề có ý phủ định gì về tôn giáo. Đó cũng là nơi nương tựa cho một số người, và cũng có thể là nơi có thể cứu vớt được một số người khác. Có điều, em không tin tưởng vào những điều đó, cũng không cảm thấy buồn, cứ như thế này em thấy vẫn tốt. Xin lỗi.

Cậu nhẹ cuối đầu, xoay chân bước đi. “A, đợi chút” – Phía sau có tiếng ai đó gọi cậu, sao cũng được, cậu đeo luôn tai nghe bên phải, rồi ấn nút On của máy nghe. Âm thanh là bài hát chủ đề bộ phim truyền hình thịnh hành trước đây, cậu bỏ lơ tiếng gọi phía sau.

Trong tài liệu của buổi định hướng đầu năm trường đại học, có lời kêu gọi “Sẽ có những người của tôn giáo lẫn vào những nhóm kêu gọi tham gia câu lạc bộ, nên các em phải cẩn thận chú ý.”

Những người đó có phải là “Giáo phái biến chất” hay không cậu không rõ, nhưng cậu cũng không có hứng thú để thử, thời điểm họ nói dối là đã ĐEN rồi.

———— Nói dối mặt không biến dạng.

Thứ biến dạng là giọng nói.

Nói gì thì nói, cảm nhận được điều đó chỉ có bản thân cậu.

Từ thời điểm đó, tai của Naoya có thể nhận ra được lời nói dối bị biến dạng.

Lần đầu tiên khi cậu nhận ra được điều đó, cậu không rõ chuyện gì đã xảy ra, cậu cảm thấy rất hoang mang. Thỉnh thoảng, cậu lại nghe thấy những âm thanh biến dạng, khi cậu nói với ba mẹ thì họ lại bảo có thể là do cậu bị lãng. Nhưng mà không biết bao nhiêu lần cậu đến bệnh viện để kiểm tra từ tai đến não cũng không phát hiện ra vấn đề gì cả.

Và rồi, bản thân cậu cũng hiểu được.

Thứ bị biến dạng chỉ có giọng nói của con người.

Và chỉ có giọng nói của những ai nói dối, cậu mới nghe thấy sự biến dạng đó.

Nghe mấy cái âm giọng bị biến dạng đó khiến cậu rất khó chịu, càng nghe lâu thì tâm trạng sẽ càng xấu. Mà việc cậu ghét hơn nữa là cứ mỗi lần có ai nói dối là cậu lại nhận ra ngay.

Con người dễ dàng nói ra những lời giả tạo. Vì bảo vệ bản thân, vì vinh danh, quả thật là quá dễ dàng để nguỵ tạo một lời nói nào đó. Mình nghĩ đối phương với gương mặt hoà nhã, thân thiện nhưng thật chất lại là lừa đảo. Đó là sự thật mà cậu không có hứng thú muốn biết. Cái thế giới này đầy rẫy những lời nói dối, đâu đâu cũng toàn những giọng nói bị biến dạng.

Cậu từng nghĩ chẳng thà làm hư đôi tai này có lẽ sẽ tốt hơn. Cậu đã nghĩ lấy ngòi viết bi hay cây nhang thơm chọc thẳng vào lỗ tai, như thế cậu không nghe thấy gì nữa. Nhưng mà, cứ đến lúc tính làm như vậy thì cậu lại cảm thấy sợ hãi, không thể nào tiếp tục.

Bỗng một ngày cậu trở thành như thế này, thì cũng có thể bỗng dưng một ngày nào đó mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Sự lạc quan đó, dần dần biến mất theo năm tháng.

Thay vào đó thứ cậu có được là những đối sách tạm thời.

Nếu không muốn nghe thấy thứ mình không thích, cách dễ nhất là để lỗ tai mình nghe một thứ khác. Người phát minh ra tai nghe và chương trình nghe nhạc trên di động thực sự là thiên tài. Chỉ cần đeo tai nghe nghe nhạc thì phần lớn âm thanh bên ngoài đều biến mất.

——— Và như thế thì, dẫu có ai nói dối đi chăng nữa, nếu cậu muốn để không làm bản thân bị gì thì…

Cứ vẽ một ranh giới là được.

Giữa bản thân và người xung quanh. Dù mắt không thể nhìn thấy được nhưng đó là lằn ranh tuyệt đối. Và cậu chỉ cần cố gắng không bước qua lằn ranh đó là được. Nhưng nếu chỉ cô độc một mình thì sẽ có rất nhiều điều không ổn có thể xảy ra nên cậu cũng cần phải tránh điều đó. Quan trọng là với bất cứ ai cũng đều phải có giao tiếp nói chuyện, cười đùa, xây dựng một mối quan hệ vừa phải, ở mức độ vừa phải.

Chỉ là không được tiến thêm một bước với bất cứ người nào.

Không được vượt qua lằn ranh, nắm lấy tay đối phương.

Tại sao à, vì nếu người đó nói dối Naoya, chắc chắn Naoya chắc chắn sẽ nhận ra ngay.

Cho nên ngay cả khi lên đại học, cậu cũng không có ý định tham gia hội nhóm gì cả, cả cái “nhóm nói chuyện nhẹ nhàng” kia cũng không. Ngay cả những buổi ăn nhậu, cậu cũng cố gắng giới hạn hết mức có thể. Như vậy là được rồi. Mắt kính và tai nghe như một bộ giáp cho mắt và tai của cậu, thế giới này sẽ bị đẩy sang bên kia lằn ranh. Cuộc sống đầy những lời nói dối giữa người này với người kia, sẽ chẳng có quan hệ gì với cậu.

——— Nữ sinh khi nãy đã nói “Ở đại học nếu không có nơi thuộc về mình, sẽ khó khăn và buồn lắm”.

Với cậu thì chẳng có gì là buồn cả.

Thế giới bên trong lằn ranh, lúc nào cũng yên bình.

Chú thích:

(11) Rakugo: một loại nghệ thuật tấu hài ở Nhật.

(12) Giày đi trong nhà ↓

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*