Q1: Dân tộc học – Chương 1.4

Mà ai bảo là không có nơi thích hợp giành cho mình trong trường đại học chứ. Đối với những người thích một mình thì nơi đó tuyệt đối thích hợp.

Đúng, chính là thư viện.

Thư viện trường đại học Seiwa là một nơi tuyệt vời, đó là một toà nhà cao tám tầng với ba tầng hầm. Ở đó, tài liệu, sách tham khảo, tạp chí báo tuần, ngay cả tài liệu về điện ảnh cũng có, còn có Wifi nữa. Góc đọc sách tràn ngập ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào, nhưng mà điều cậu nhận ra sau ba ngày lui tới thư viện là càng xuống sâu dưới tầng hầm thì người càng ít. Trần nhà thấp hơn so với những tầng trên tạo cảm giác áp bách, điều hoà không khí cũng không được tốt cho lắm nên không khí dưới này ít nhiều càng tệ hơn, hoặc cũng có thể đơn giản là do bố trí dãy kệ sách ở dưới này.

Sau khi lấy đồ ra để ở chỗ đọc sách ngay góc tường của tầng hầm hai, Naoya lấy điện thoại ra.

Cậu tra thử “Câu chuyện bên lề” mà khi nãy Takatsuki nói.

Không như cậu nghĩ, trang web được thiết kế đơn giản, dễ nhìn. Đầy các thể loại truyền thuyết đô thị khác nhau cùng với minh hoạ được phân loại rõ ràng, cùng với những bài đăng của khách xem chưa qua chỉnh lý, được sắp xếp chỉnh tề.

Đầu trang có đăng một dòng.

“Những câu chuyện kỳ lạ mà bạn nghe được, hãy kể chúng với tôi nào.”

Ấn thử một vào trang đăng những tin tức thông thường.

Phía đầu trang có đăng một câu chuyện đại loại như thế này.

“Đây là chuyện khá lâu trước kia, cô gái ngồi kế bên tôi trong tiệm làm tóc đã kể cho người thợ, nội dung khá thú vị nên tôi đăng lên đây.

Đây là câu chuyện lúc cô ấy còn nhỏ.

Lúc đó, trong nhà cô ấy hay xuất hiện một ông lão toàn thân mặc bộ đồ bó màu đen.

Trong nhà hoàn toàn không xảy ra việc gì bất thường cả, ông lão chỉ là chạy lòng vòng khắp nơi thôi. Người nhà cô ấy không một ai chú ý đến việc đó cả, cô ấy cũng chấp nhận sự tồn tại của ông lão.

Cho đến một ngày, khi cô ấy vừa từ trường tiểu học về, cô thấy hai tay ông lão đang bị treo lủng la lủng lẳng trên sào phơi đồ.

Khi nhìn thấy vậy, cô ấy đã nghĩ “Aa, bị mẹ giặt mất rồi”. “Giặt xong rồi thì phải phơi khô.”

Từ đó về sau, ông lão không hề xuất hiện.

“Chắc là do bị đem đi giặt nên mới biến mất” – cô ấy ngây ngô nghĩ vậy.

Chuyện này là yêu tinh hiện đại hay là gì nhỉ?”

Đọc xong hết, Naoya không biết phải nói như thế nào, nghiêng nghiêng đầu nghĩ.

Có thể chỉ là câu chuyện được nghe từ người khác nên đây là điều hiển nhiên, nhưng cậu thấy hoàn toàn không có điểm mấu chốt. Nói như thế nào ta, chỉ dựa vào nội dung để phán đoán thì không rõ được.

Cả người mặc bộ đồ bó màu đen, điều đó thay vì nói là chuyện kinh dị thì nó đã thành truyện cười rồi, nếu mà đó không phải yêu tinh hay yêu quái mà là con người thì chính là một tên biến thái. Nghĩ vậy cậu lại thấy đáng sợ hơn. Có điều cả nhà cô ấy không ai nhận ra việc đó, quả thật là chỉ có thể nghĩ đó là một sự tồn tại rất tự nhiên. Còn đoạn bị đem giặt xong phơi lên, sau đó lại biến mất thì cậu hoàn toàn không hiểu nó có ý gì.

Takatsuki sẽ phân loại câu chuyện này như thế nào, học thuật chẳng hạn?

Điều mà cậu hiểu ra trong buổi học đầu tiên của môn “Dân tộc học” là đại học là nơi mà nếu bạn có hứng thú với một điều gì đó thì nó có thể thành đối tượng nghiên cứu học thuật.

Naoya lấy từ trong cặp tờ thời gian biểu.

Cậu viết vào khung trống ở thứ tư tiết ba, “Dân tộc học II”.

Naoya rời khỏi chỗ ngồi để tìm máy tính bảng dùng để tìm kiếm thông tin sách trong thư viện.

Những thứ mà Takatsuki nhắc đến “Cổ điển ký”, “Nhật Bản thư ký”, “Wakan sansai zue”, chắc chắn trong thư viện có. Trong đó có ghi lại thông tin về Tsuchinoko hay không, cậu muốn xác nhận thử.

Takatsuki Akira quả là một người đàn ông thú vị.

Hay đúng hơn là dựa vào cách giảng bài trong buổi học, cậu nhận ra rằng người này là một người với “vẻ ngoài đẹp trai nhưng bên trong đầy khuyết điểm”.

Có một lần hiếm hoi Takatsuki đến trễ.

Đã bắt đầu giờ học hơn mười phút, Takatsuki mới hối hả đi vào lớp, bật micro lên và nói như thế này.

“Xin lỗi mọi người, thầy đến trễ! Thầy cứ nghĩ là miếng bánh mỳ sandwich trái cây để trên bàn ngay gần cửa sổ có ánh mặt trời chiếu vô thì sẽ không sao nên đã ăn luôn! Thầy kẹt trong nhà vệ sinh cả buổi chỉ vì đau bụng, thật xin lỗi mọi người!”

….. Những chuyện như thế này thì đừng có la lớn như vậy chứ thầy – chắc chắn rằng bất cứ ai có mặt trong giảng đường này cũng sẽ nghĩ thế.

Trong một buổi học khác, thầy ấy vẽ hình để giải thích về sự chuyển biến của “Khẩu liệt nữ”, thực sự là một bức tranh tệ hại. Đặc điểm đầu tiền là một người phụ nữ tóc dài, mang khẩu trang, áo khoác đỏ cùng với quần ống loe trắng, đội cái nón đỏ, đi xe thể thao cũng màu đỏ ———— chỉ là khi nhìn thấy bức tranh đó, những sinh viên ngồi phía sau Naoya thì thầm với nhau “Gì đây, đây chẳng phải y chang tranh vẽ “Mẹ” ở trường mẫu giáo à”…… Quả thật, nhìn tổng thể thì y chang thế.

Mà nói, những bài giảng của thầy ấy rất dễ nghe, đều là những nội dung có thể gây hứng thú. Số lượng sinh viên có mặt trong những môn khác ngày càng giảm, từ đại giảng đường đã chuyển thành giảng đường bình thường, chỉ có buổi học của Takatsuki là lúc nào cũng đông đúc. Có thể không như buổi đầu tiên, nhưng mỗi buổi học, giảng đường đều được lấp đầy hơn 80%.

Nếu nói ngược lại thì, cũng có sinh viên cúp tiết của Takatsuki —— về chuyện này, phải nhắc đến một đặc điểm khác của cái người tên Takatsuki này.

Tuần trước vừa xong “Giới thiệu”, tuần này khi học “Diễn giải”, Takatsuki vẫn như mọi lần, nhìn tất cả sinh viên một lượt và nói như thế này.

– Em và em, còn, hai em ngồi đằng đó, buổi học chính và tiết phụ đạo lần trước đều không tham gia, buổi này vẫn tham gia à? Như vậy có được không? Thầy nên đưa tài liệu buổi trước cho mấy em nhỉ?

Dù là người ngồi trước mặt hay ngồi phía sau cùng đều được Takatsuki hỏi như vậy. Thị giác người này có vẻ rất tốt, mà trí nhớ cũng thực sự quá khủng. Thầy ấy giống như là nhớ mặt từng sinh viên tham gia mỗi buổi học. Ít nhiều gì cũng phải hơn hai trăm người.

Và, lúc mà Takatsuki nhớ mặt lẫn tên của Naoya là vào khoảng đầu tháng sáu.

Sau khi buổi học kết thúc, sinh viên lần lượt đứng lên chuẩn bị rời khỏi giảng đường thì Takatsuki lại lần nữa bật micro lên, nói.

– À phải rồi, thầy quên mất. Fukamachi, Fukamachi Naoya – Sinh viên năm nhất khoa Văn có ở đây không?

– ……… Ê, a, có… có đây ạ.

Bất thình lình bị gọi tên, Naoya bật cả người dậy thiếu điều như nhảy lên. Đây là lần đầu tiên Takatsuki chỉ đích danh ai đó như vậy. Trước mắt giơ tay lên để cho thầy ấy biết là có mặt ở đây đã rồi xem như thế nào.

Takatsuki nhìn về hướng này.

– Thầy muốn nói chuyện với em về bài báo cáo nộp vào mấy ngày trước. Hiện tại em có thời gian không? Nếu không thì mấy hôm nữa em có thể đến phòng nghiên cứu của thầy không?

– Có…. Có ạ. Hiện tại, không vấn đề gì.

Naoya vừa trả lời, Takatsuki gật gật đầu nói “Tốt quá”, vẫy tay gọi Naoya.

Naoya không còn cách nào khác, cậu đành phải đi ngược lại dòng người đang chuẩn bị rời khỏi giảng đường bằng cửa sau, hướng về phía bục giảng. Ngay đúng ngày hôm nay cậu lại chọn ngồi hàng ghế phía sau chót, thật là sai lầm.

Nếu là về bài báo cáo thì hình như đề tài Takatsuki đã đưa ra trong tiết học tuần trước.

Nội dung là hãy chọn một trong những chủ đề được đề cập đến từ buổi đầu cho tới hiện tại rồi tóm tắt lại. Nhưng mà sao thầy ấy lại đột ngột gọi cậu vì bài đó. Hay là do có chỗ không ổn chăng.

Khi Naoya đi được tới chỗ bục giảng thì sinh viên đã ra khỏi giảng đường gần hết. Trong giảng đường yên tĩnh, Takatsuki đang lau chữ mình ghi trên bảng.

Cậu hướng về phía bóng lưng đang mặc bộ vest chất liệu cao cấp với phong cách Anh quốc kia, giọng run run hỏi.

– Thầy, bài báo cáo của em, có vấn đề gì ạ……?

– A, xin lỗi. Bất chợt bị thầy gọi trước mặt mọi người chắc làm em giật mình nhỉ.

Takatsuki quay người lại phủi phủi bụi phấn dính ở đầu ngón tay.

– Bây giờ đi với thầy đến phòng nghiên cứu được không? Mấy tiết sau em có học không?

– Hôm nay thì xong rồi. Thứ tư em chỉ học tiết ba thôi.

– Vậy thì tốt quá. Nào đi thôi.

Cầm lấy cặp của mình, Takatsuki bước đi.

Lối ra vào bên hông bảng, đây là lối dành riêng cho giảng viên, về cơ bản thì sinh viên không được phép sử dụng. Vì Takatsuki đi đến đó nên Naoya phải nhanh chân đuổi theo.

Ngoài khoảng cách giữa bục giảng và dãy bàn học, đây là lần đầu tiên cậu nhìn Takatsuki ở khoảng cách gần như thế này. Cậu lại nhận thức thêm về chiều cao của Takatsuki. Với người có chiều cao là 172cm như Naoya thì cậu phải nhìn lên một chút. Chắc phải hơn 180. Chân thầy ấy dài nên sải chân cũng rộng. Naoya bước nhanh một chút để đuổi kịp Takatsuki.

Cửa ra vào dành cho giảng viên trực tiếp rời khỏi toà nhà giảng đường. Vì đây là giảng đường bậc thang(13) nên cửa sau sẽ ở tầng hai, phía dưới giảng đường sẽ là tầng một.

Đi xuyên qua khu vườn được ánh mặt trời rọi xuống, Takatsuki cất tiếng nói.

– Em không cần phải căng thẳng vậy đâu. Bài báo cáo của em viết rất tốt. Mỗi buổi học em đều tham gia đầy đủ, cũng có ghi chú bài lại đàng hoàng. Em là một sinh viên rất chăm chỉ đó.

Takatsuki mỉm cười, nhìn Naoya.

Trong một phút chốc Naoya nhìn thấy đôi mắt được ánh mặt trời rọi chiếu đó có màu chàm, cậu nhìn chăm chú.

Khác với màu mắt xanh của người phương Tây. Màu mắt này đậm hơn, gần với màu xanh của bầu trời đêm.

– Fukamachi? Em sao vậy?

Cậu không nghĩ ngợi gì, cứ nhìn chằm chằm gương mặt Takatsuki, lại cúi đầu xuống đầy ngờ vực.

Khi nãy là do ảnh hưởng của ánh sáng à. Bây giờ cậu chỉ nhìn thấy đôi mắt có màu nâu bình thường.

– A, không có gì ạ……. À, thầy.

– Chuyện gì?

– Thầy thật sự nhớ hết mặt sinh viên tham gia mỗi buổi học à?

– Thầy nhớ hết. Từ ngày xưa, trí nhớ của thầy đã tốt hơn người khác một chút rồi.

Takatsuki nói vậy rồi cười. Mặc dù cậu nhận ra là không phải chỉ tốt hơn một chút.


(13) Giảng đường bậc thang

ĐỪNG CMT HỎI MẬT KHẨU! Đừng chọc nhóm dịch cáu. Hãy bình luận văn minh nhé.

%d bloggers like this: