Q1: Dân tộc học – Chương 1.5

Sân trong vào thời điểm này có một chút hỗn loạn. Qua tháng tư, hoạt động chiêu mộ của các câu lạc bộ cũng đã giảm nhiệt, các câu lạc bộ hình như đều đã bắt đầu hoạt động trở lại, khắp nơi đều là sinh viên với đủ thứ hoạt động. Câu lạc bộ nhảy múa vừa chơi nhạc vừa nhảy, đội kịch thì xếp thành hình tròn rồi luyện thanh, còn có nhóm gì đó mà cậu không biết đang nhảy dây, câu lạc bộ nghiên cứu nghệ thuật đường phố đang biểu diễn tung hứng.

Takatsuki đi xuyên qua những nhóm đó, bước thẳng về phía toà nhà nghiên cứu.

Naoya hỏi thử.

– Nếu bài báo cáo của em không có vấn đề gì thì sao thầy lại gọi em?

– Ừm. Thật ra thì việc thầy muốn hỏi là câu chuyện em viết kèm theo.

Takatsuki trả lời cậu.

Câu chuyện viết kèm theo báo cáo chính là lúc mà Takatsuki giao đề tài cho mọi người có nói “Chỉ những ai nộp báo cáo thôi cũng được, nếu các em nghe được hay tự mình trải nghiệm những chuyện kỳ quái, lạ lùng thì có thể viết thêm vô bài báo cáo, thầy sẽ cộng thêm điểm. Có điều, như đã nói lần trước, những câu chuyện tự sáng tạo thì không được.”

Vì vậy, Naoya đã viết về câu chuyện mà cậu gặp hồi tiểu học.

– Thầy muốn xác nhận lại lần nữa, câu chuyện đó không phải em nghe kể từ người nào khác hay đọc được ở đâu đó, mà là chính bản thân em trải qua, đúng không?

– ……. Vâng.

– Vậy à. Thầy rất có hứng thú với câu chuyện đó, nên muốn nghe tường tận hơn……………

Đúng vào lúc đó.

Đột nhiên, phía bên cạnh Takatsuki, có âm thanh vỗ cánh.

Naoya giật mình, quay người nhìn về hướng đó.

Hai con chim bồ câu trắng đang vỗ cánh rời khỏi đây. Hai sinh viên đang cầm mũ ảo thuật và gậy hốt hoảng đuổi theo.

– ………… Là câu lạc bộ ảo thuật à. Làm ảo thuật biến ra chim bồ câu từ mũ nên làm trong phòng học thì……… Thầy?

Naoya chú ý gương mặt căng cứng của Takatsuki đang đứng cạnh mình.

Chiếc cặp rơi ra khỏi tay Takatsuki. Thân người cao lớn đó đang run rẩy, Naoya vươn tay ra đỡ lấy. Nhưng không được, cả hai người cùng quỳ sụp xuống nền đất.

– Thầy, thầy ổn chứ?

Cậu liếc nhìn thử, gương mặt đang cúi xuống đó trắng bệt như không còn giọt máu. Thiếu máu à? Sinh viên xung quanh đó cũng đã chú ý tới, lo lắng nhìn về hướng này.

Ngay lúc đó, Takatsuki xoa nhẹ trán, mở miệng nói.

– A, xin lỗi, làm em giật mình rồi.

Mặc dù giọng nói không có chút sức lực nào, nhưng ngữ điệu vẫn rõ ràng.

– Một chốc lát là sẽ bình thường lại thôi, em không cần lo lắng. Thầy thực sự không sao.

– Thầy bị bệnh thiếu máu à?

– Ừm, mà, gần như vậy……… thầy à, sợ những con chim đó.

– Hả? Chim…….. à?

Quả thật là khi xảy ra chuyện, là vừa đúng ngay lúc những con chim đó bay ngang thầy ấy.

Nhưng mà nói là chim thì khi nãy chỉ là bồ câu thôi mà.

– Sợ? Nhưng mà tại sao……… bồ câu sẽ không làm hại gì tới con người đâu nhỉ?

– Dù em nói vậy đi nữa thì thầy cũng sợ toàn bộ tất cả loài chim. Hội chứng sợ hãi đó.

Takatsuki nói xong thì đứng dậy. Mặc dù sắc mặt đã bình thường lại rồi nhưng thầy ấy có vẻ vẫn còn đứng chưa vững.

– Hội chứng sợ hãi? Sao thầy lại sợ chim đến mức độ đó được ạ?

– Fukamachi, em từng xem bộ phim “Loài chim” của Hitchcock chưa?

– Chưa ạ.

– Vậy thì em nhất định phải xem thử đi. Chắc chắn em cũng sẽ sợ chúng nó đấy.

– Thầy đừng có lan truyền sự sợ hãi của mình cho người khác chứ.

– Mà cũng không phải toàn bộ nguyên nhân là do bộ phim đó đâu… Từ trước, thầy đã không thích những loài vật đó rồi. Những loài nhỏ nhỏ như chim sẻ hay vẹt thì không sao… À mà nếu mà số lượng quá nhiều thì không được. Mấy cái âm thanh vỗ cánh phành phạch đó, kiểu gì thầy cũng sẽ nghe thấy được.

Takatsuki vừa nhăn mặt vừa nói. Có vẻ như thầy ấy thật sự không thích chúng thật. Chỉ là hội chứng sợ nhện hay gì thì cậu từng nghe qua, nhưng mà có đến mức xanh cả mặt, ngã khuỵu như thế này không?

– Phòng y tế, thầy không cần đến đó thật à?

– Thầy không sao, thầy sẽ nghỉ ngơi ở phòng nghiên cứu.

– Vậy à, vậy để em cầm đồ cho.

Ít nhất nên như vậy, cậu vươn tay ra cầm lấy cặp tài liệu mà Takatsuki đang định lấy lên.

Takatsuki chớp mắt kinh ngạc nhìn Naoya mấy lần rồi cười nhẹ.

– Cám ơn em. Nhưng trong đó chưa tài liệu với máy tính nên hơi nặng đấy?

– Cho nên em mới cầm giúp thầy đây.

Cậu cầm cặp lên, trọng lượng của cái cặp quả nhiên như lời Takatsuki. Đây không phải là cái mà người đứng còn chưa vững có thể xách được.

Takatsuki quay về phía Naoya đang ôm cặp giúp mình và nói.

– Fukamachi, em thật là tốt bụng. Em là tuýp người mà khi thấy người lớn tuổi trên tàu điện sẽ tự nhiên mà nhường ghế cho người ta.

– ….. Cũng không có gì. Đây là điều bình thường mà ạ.

– Những điều bình thường mới là khó á. Nhưng mà em lại xem việc quan tâm người yếu hơn là điều bình thường, thầy nghĩ có rất nhiều người thích em.

– Này cứ như kiểu nói vòng vo của học giả nhỉ.

– Thì thầy là học giả mà.

Takatsuki đã cười tươi hơn lúc nãy. Có lẽ thầy ấy đã hồi phục lại rồi.

Phòng nghiên cứu của Takatsuki nằm ở tầng ba dãy nhà nghiên cứu. Đây là tổ của giảng viên các khoa trong trường và các nghiên cứu sinh, sinh viên năm nhất không có việc gì để làm ở toà nhà này cả. Cánh cửa mỗi phòng có gắn số cùng với tên giảng viên.

Phòng của Takatsuki là 304. Hình như phòng không có khoá hay sao mà thầy ấy cứ thế đẩy cửa đi vào.

Naoya định đi vào theo sau thì ——— giật mình đứng khựng lại.

Có người ngã dưới sàn.

Là một nữ sinh tóc dài. Cô gái đó nằm giữa cái bàn được đặt chính giữa phòng và kệ sách đặt sát tường. Cô mặc một chiếc áo sơmi vải jeans theo mùa rộng thùng thình. Xung quanh toàn là sách, đây cứ như là hiện trường vụ án. Khi Takatsuki vào phòng, cô gái cũng không hề giật mình cử động, cậu chỉ nhìn thấy như thể ngón tay đang chỉ vào quyển sách mở đó như lời trăn trối trước khi chết.

– A? Hả!? Thầy, cấp, xe cấp cứu, chúng ta nên gọi……!?

– À, không sao đâu. Chuyện thường ngày thôi.

Đối lập với Naoya đang bất an thì Takatsuki lại rất bình tĩnh đáp lại.

– Này, Ruiko — Không phải trước đây thầy đã nói là không được ngủ ở chỗ này rồi sao. Nào, dậy mau, dậy mau.

– Hử……..m?

Bị Takatsuki đánh vào vai, nữ sinh được gọi là Ruiko bắt đầu ngọ nguậy.

– ……. Ha? Thầy Akira? Ôi không, em lại ngủ quên mất à…..?

– Thiệt tình, dù có gần đến ngày báo cáo nghiên cứu đi nữa, em cũng không nên cố gắng quá như vậy chứ. Nếu bí quá thì có thể thảo luận với thầy, có vấn đề gì thì em đưa thầy xem thử xem. Nhưng trước tiên là đừng có ngủ dưới sàn nữa, má em bị hằn dấu lên rồi kìa.

– …. Em xin lỗi. Sàn nhà mát quá làm em cảm thấy thoải mái nên…….

Nắm lấy bàn tay Takatsuki đưa ra, Ruiko đứng dậy rồi ngồi lên ghế xoay gần đó. Đúng như lời Takatsuki, trên má hằn rõ vết của sàn nhà. Cặp kính màu đỏ cũng bị lệch một bên. Mái tóc dài được búi đại kia cũng lộn xộn.

Ngay lúc đó, Ruiko hướng mắt về phía Naoya. Đôi mắt dưới cặp kính đeo lệch kia chớp chớp.

– Ừm……? Thầy Akira, ai đây ạ, đứa trẻ dễ thương này…… sinh viên năm nhất? Em, tên gì vậy?

– A, à, em là sinh viên năm nhất khoa Văn, Fukumachi ạ.

– Aa, vậy à, chị cũng năm nhất, có điều là khoá Tiến sỹ. Tên chị là Ubukata Ruiko. Mong được giúp đỡ.

Ruiko vừa nói, khuôn mặt không son phấn đó xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng.

Có vẻ như cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Takatsuki vừa nhặt sách rơi dưới sàn lên vừa nói.

– Ruiko, Fukamachi là khách đó, em đừng có trêu chọc em ấy. Thầy sẽ pha cà phê, em uống cho tỉnh ngủ trước đi…. Mà này, Ruiko? Hôm nay không phải em có buổi dạy ở trường bồi dưỡng à?

Nghe những lời đó Ruiko giật mình tỉnh.

Cuối cùng cô cũng sửa lại cặp kính bị lệch, mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Cô mở to mắt đứng bật dậy khỏi ghế tạo nên âm thanh “Cạch”.

– Chết rồi, em quên mất……. À, ừ, bây giờ em về nhà thay quần áo, trang điểm liền thì….. ok, vừa sát nút! Vậy em xin phép về trước, thầy Akira, cám ơn thầy đã nhớ giúp em!!!

Bắt lấy chiếc cặp bị đá văng dưới gầm bàn, cô chạy ra khỏi phòng nghiên cứu như một cơn lốc. Cực kỳ hối hả.

Takatsuki cười khổ, nói với Naoya đang đơ người ra đứng nhìn Ruiko rời đi.

– Fukamachi, thầy nói trước, đó là hình mẫu nghiên cứu sinh “không được”. Những nghiên cứu sinh khác ở đây không phải ai cũng giống vậy đâu.

– …. Nghiên cứu sinh thật là cực khổ nhỉ…

Trước mắt là cậu thấy hơi bị nhiều thứ không được rồi.

– Ừm, em ấy rất siêng năng chăm chỉ, là một sinh viên tốt, thường thì trước thời gian phát biểu nghiên cứu của nghiên cứu sinh, mấy em ấy thường túc trực ở thư viện hay phòng nghiên cứu…. Mà thôi, Fukamachi, lần đầu em đến đây mà lại để em thấy cảnh tưởng kỳ lạ này, thầy thật có lỗi mà! Em cứ ngồi ở đó đi…

Khi Naoya với tay lấy cái cặp rớt dưới đất của mình bỏ lên bàn thì nghe Takatsuki nói vậy. Cậu đi về phía góc phòng nghiên cứu.

– Em đã cất công đến đây rồi, để thầy lấy nước cho em. Em uống gì? Sự lụa chọn là cacao, cafe, hồng trà với trà Hoji(14). Hồng trà với trà Hoji là sử dụng trà túi lọc, ngoài ra, cacao là Van Houten(15).

– A, vậy, em uống cafe…

– Thầy tiến cử cacao…

– Em không thích đồ ngọt cho lắm!

Thầy cũng đừng làm ánh mắt tràn đầy thất vọng với bịch cacao Van Houten trong tay đó đi.

Cậu còn đang nghĩ để cho người mới khi nãy còn không khoẻ pha nước có ổn không, nhưng nhìn sắc mặt của Takatsuki có vẻ đã hồi phục lại rồi. Có lẽ đúng như lời thầy ấy nói, chỉ một lát là sẽ khoẻ trở lại ngay.

Naoya ngồi xuống cái ghế xoay, nhìn quanh trong phòng nghiên cứu.


(14) Trà Hoji là một loại trà xanh Nhật Bản, lá trà được rang lên, có mùi hương đặc trưng, hầu như không cảm nhận được vị đắng hay chát của trà.

(15) Van Houten là một nhãn hiệu thực phẩm nổi tiếng của Hà Lan.

ĐỪNG CMT HỎI MẬT KHẨU! Đừng chọc nhóm dịch cáu. Hãy bình luận văn minh nhé.

%d bloggers like this: